Xúc cảm chân thật, Eugene ngạc nhiên nhìn lại: "Làm sao vậy? Không đi à?"
Hòa Ngọc đeo chiếc kính không gọng trên mũi, khuôn mặt thanh tú, đẹp đẽ vô cùng nghiêm túc. Mắt kính cũng không thể nào che đậy được cặp đồng tử đen nhánh kia.
"Không, chúng ta không đi lên."
"Chúng ta đi xuống."
Tất cả mọi người đồng loạt sững sờ.
Bình luận: "Aaaa! Cậu ta muốn đi cứu Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm. Đỉnh, quá đỉnh."
Bình luận: "Mẹ ơi, tôi bật con mẹ nó khóc luôn rồi, Hòa Ngọc, thật đáng tin."
Bình luận: "Hu hu hu, đi nhanh đi, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm đang chờ các cậu đó, họ sắp không xong rồi."
Bình luận: "Tuy mong manh dễ vỡ nhưng Hòa Ngọc rất đáng tin cậy. Cuối cùng cũng biết hai từ "chờ tôi" mà cậu ta nói với Trấn Tinh có ý tứ gì."
Lăng Bất Thần đứng về phía Hòa Ngọc vô điều kiện, Eugene cũng chỉ do dự một lát rồi gật đầu. Hai người có sức chiến đấu lớn nhất đồng ý, mà Hòa Ngọc còn là "bộ não" của đoàn đội nên không ai phản đối.
Seattle mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật sự là điên rồi, dưới lầu là đại bản doanh của tiến sĩ Cam Luân, vậy mà cậu ta lại chủ động xông vào đại bản doanh của người ta, đúng là muốn chết mà."
Tuy cô ta phàn nàn nhưng không hiểu tại sao khóe miệng lại cong lên.
Rất giống như những phó bản lần trước cô ta trải qua cùng với Hòa Ngọc. Vừa nghĩ cậu điên rồi lại vừa đi theo cậu cùng nhau điên cuồng. Loại cảm xúc này vô cùng phức tạp. Tuy rằng hành động này đúng là tự tìm đường chết, đi tìm kẻ thù cũng không có gì để nói nhưng ở phó bản này, họ là đồng đội của nhau, hành động này của Hòa Ngọc lại khiến họ cảm thấy thật ấm áp.
Tuy một mặt Seattle ghét bỏ hành vi này vì thấy nó dở hơi, nhưng một mặt khác cô ta lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Dường như cô ta lại một lần nữa cảm nhận được rằng trong này không phải chỉ có tranh chấp, âm mưu, phản bội và giết chóc mà còn có thể cho bọn họ loại cảm giác ấm áp chết tiệt khiến người khác khó hiểu này.
Quỳnh không nói chuyện nhưng trong đầu cô ta vẫn quanh quẩn tám chữ kia: Phá vỡ quy tắc, lật đổ hệ thống.
Phụ nữ luôn cảm tính hơn nhưng điều đó không có nghĩa là đàn ông không có cảm xúc gì.
Vào thời điểm như thế này, tâm tình của nhóm người Eugene cũng rất phức tạp.
Lăng Bất Thần khôi phục trạng thái mờ nhạt, kiên định đi theo Hòa Ngọc không chút do dự.
Tâm trạng của Khúc Vật phức tạp, vẻ mặt rối rắm.
Tâm trạng Đoàn Vu Thần cũng phức tạp như thế. Anh ta nghĩ, nếu phó bản này có thể đi ra thêm vài người thì có phải trận chung kết cũng có thể đi ra thêm vài người hay không.
Ngay sau đó, anh ta nghĩ tới đống giấy nợ khổng lồ kia của bọn họ.
Đoàn Vu Thần lắc đầu thật mạnh, rũ bỏ ý nghĩ khủng khiếp đó ra khỏi óc.
Eugene lẩm bẩm: "Nếu như thật sự cứu được người, Trấn Tinh dù chết cũng phải cảm kích ông đây. Không giết anh ta đã là tốt lắm rồi, vậy mà còn phải đi cứu anh ta nữa. Anh ta nợ tôi ân tình lớn thế này, sau này chắc chắn phải trả lại."
Eugene và Trấn Tinh là cao thủ số một số hai của show sống còn ở Liên Bang, luôn không phân cao thấp. Thế nhưng sự khác biệt giữa số một và số hai vẫn rất lớn. Eugene rất muốn xử lý Trấn Tinh.
Nhưng bây giờ, gã vậy mà lại đang trên đường đi cứu người. Nếu nói cho Eugene ở những phó bản trước thì gã có thể cảm thấy rằng chắc chắn trăm phần trăm là không thể xảy ra được.
Trong phó bản , người mà gã nói muốn giết nhất lúc đó vẫn là Trấn Tinh. Lúc này mới được bao lâu chứ, vậy mà gã lại đang đi cứu người ta.
Dưới sự dẫn dắt của Hòa Ngọc, cả nhóm đi đến địa điểm mục tiêu.
Hòa Ngọc dừng lại, tất cả mọi người đều dừng lại, ánh mắt quét qua một vòng nhưng không nhìn thấy gì hết.
Ồ, ở đây còn đầy những NPC tù nhân đang run rẩy, thế nhưng bọn họ đều vờ như không thấy.