Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1003

Eugene nhìn bức tường trước mặt, lâm vào trầm tư, đôi mắt nhìn vào hư không, dường như đang nhớ đến điều gì đó.

"Ông đang nghĩ gì vậy?" Đoàn Vu Thần hỏi.

Eugene nghĩ ngợi, lông mày nhíu chặt, gã lắc đầu: "Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra gì cả." Gã hỏi Đoàn Vu Thần: "Ông có nghĩ ra được điều gì không?"

Đoàn Vu Thần mờ mịt lắc đầu.

Bây giờ là sáu giờ chiều, nếu theo lịch làm việc và nghỉ ngơi của nhà giam thì giờ họ đã phải đi ăn cơm chiều rồi. Nhưng hiện tại họ muốn vượt ngục, dưới điều kiện có vô số nguy hiểm không biết trước, từ tầng bảy dưới lòng đất lên tới trên mặt đất.

Trong bảy người bọn họ, chỉ có Eugene và Lăng Bất Thần có khả năng chiến đấu, một cận chiến và một tấn công tầm xa. Năm người còn lại không có trang bị và cũng không thể chiến đấu.

Khúc Vật nhìn chiếc vòng tay rồi thở dài: "Nếu biết tiến sĩ Cam Luân thực sự không muốn giết chúng ta thì từ đầu thì chúng ta đã không chọn cách phá hủy chiếc vòng tay mà là gỡ hết xuống."

Hòa Ngọc còn chưa kịp lên tiếng, Đoàn Vu Thần đã lắc đầu, phủ định ngay lập tức: "Không thể làm được đâu, thời gian tháo vòng tay còn lâu hơn nhiều so với việc phá hủy. Nếu lựa chọn tháo xuống thì bây giờ có lẽ tháo nhiều nhất được một hai người nhưng chắc chắn vẫn còn người không tháo xuống. Trước khi tiến sĩ Cam Luân và quản ngục ra tay thì sẽ có người chết đi. Thời gian chúng ta thao tác càng dài thì cục diện sẽ càng bất lợi."

Thao tác của Hòa Ngọc và Quỳnh cực kỳ hoàn hảo, tổng hợp nhiều yếu tố khác nhau.

Thật ra Khúc Vật cũng hiểu nhưng không chắc chắn lắm nên hơi bối rối, thở dài: "Haizz, nghĩ đến nguy hiểm đang ở phía trên mà chúng ta lại không có khả năng chiến đấu, tôi cũng rất lo lắng."

Đột nhiên, Quỳnh nói: "Ai nói nếu vòng tay bị hỏng thì không thể tháo xuống."

Khúc Vật sững sờ, mọi người đều nhìn về phía Quỳnh.

Trong mắt Quỳnh lóe lên một tia xảo quyệt: "Vòng tay bị phá hủy vẫn có thể tháo xuống, chỉ là cần thời gian mà thôi."

Cô ta lắc chiếc vòng trên tay mình, bày tỏ rằng cô ta cũng có vòng tay. Đương nhiên là cô ta cũng muốn cởi bỏ nó.

Đoàn Vu Thần giơ ngón tay cái lên với Quỳnh.

Cảm xúc của Seattle rất phức tạp. Nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận rằng cô nàng Quỳnh này ưu tú hệt như mình.

Đúng, bằng nhau.

Seattle còn lâu mới thừa nhận rằng Quỳnh giỏi hơn cô ta.

Quỳnh nhìn về phía Hòa Ngọc: "Anh không ngạc nhiên chút nào à?"

Hòa Ngọc thản nhiên nhìn cô ta: "Không ngạc nhiên, cô không thể nào không chuẩn bị đường lui."

Nếu Quỳnh là người đầu tiên tháo vòng tay thì chưa chắc có cần phải chuẩn bị đường lui. Nhưng vòng tay của cô ta chỉ bị hỏng. Là một tuyển thủ dự thi, cô ta sẽ không bao giờ cho phép bản thân trải qua cả một trận đấu mà tình trạng bất lực như thế này. Không phải ai cũng như Hòa Ngọc, không có sức chiến đấu cũng dám nhảy nhót điên cuồng.

Quỳnh nghe thấy vậy thì nhún vai: "Được rồi, quả nhiên không có gì qua mắt được anh."

Cô ta lại hỏi lại: "Tháo vòng tay trước hay là rời đi trước đây?"

Tháo vòng tay ra trước thì tối nay nhất định phải trải qua một đêm hỗn loạn ở đây. Còn rời đi trước thì sức chiến đấu của nhóm thấp hơn, đương nhiên cũng sẽ nguy hiểm hơn.

Hòa Ngọc không chút do dự: "Không có thời gian, chúng ta đi trước đã."

Khi nói lời này, cậu không bước lên cầu thang mà hơi cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó.

Eugene tiến vài bước về phía trước, đi lên cầu thang: "Tôi có thể dùng trang bị, tôi dẫn đầu, mọi người đi theo phía sau. Lăng Bất Thần bảo vệ Hòa Ngọc."

Mấy người gật đầu rồi nhấc chân lên di chuyển vị trí của mình.

Khúc Vật nhìn cầu thang không thấy điểm cuối, vẻ mặt lo lắng: "Không biết tầng sáu có những thứ gì, chúng ta chỉ có hai người có sức chiến đấu, có thể đối phó với những thứ tồn tại ở tầng thứ sáu không?"

Lúc này, tay Hòa Ngọc giữ chặt Eugene. 

Tay cậu rất lạnh nhưng thân thể máy móc của Eugene còn lạnh hơn cho nên có vẻ tay Hòa Ngọc vẫn ấm áp hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment