Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1002

Eugene hơi ngẩn người, ngay sau đó mới phản ứng lại, đồng tử của mọi người như co rút lại.

Khúc Vật xoa xoa cánh tay, cảm thấy có chút sợ hãi, giọng nói cũng có phần run run: "Cho nên, lầu bảy cũng là phòng thí nghiệm của tiến sĩ? Chỉ là, chúng ta đang được tiến hành một thí nghiệm khác."

Khi tiêm thuốc xong sẽ được đưa xuống dưới lầu. Sau khi tiêm thuốc xong, tiến sĩ sẽ sắp xếp mọi chuyện, đưa mọi người quay lại lầu bảy, nhìn thoáng qua giống như đang rời khỏi phòng thí nghiệm, nhưng thực chất lại đang bước vào một phòng thí nghiệm khác.

Đoàn Vu Thần hít một hơi thật sâu: "Chỉ sợ không dừng ở tầng bảy, từ mặt đất đến tầng thứ tư, toàn bộ những tầng dưới lòng đất, mỗi một tầng đều là phòng thí nghiệm của tiến sĩ."

Hòa Ngọc gật đầu tán đồng, giọng nói bình tĩnh: "Cho nên, tiến sĩ đối với chúng ta chỉ là đang thay đổi sách lược thí nghiệm, cầu thang này, có thể đi lên."

Mọi người đều không hề cảm thấy hào hứng, ngược lại trong lòng càng thêm lo sợ.

Quỳnh nhìn về phía cầu thang, mím môi: "Mỗi tầng đều có phòng thí nghiệm của tiến sĩ, điều đó có nghĩa là ông ta kiểm soát từng tầng gắt gao hơn so với tưởng tượng của chúng ta..."

Điều này có nghĩa, kế hoạch vượt ngục của bọn họ, lại càng thêm khó khăn.

Tiến sĩ không bắt họ, không phải vì e ngại trước thực lực của bọn họ, mà là thay đổi phương thức thí nghiệm với bọn họ. Chỉ khi đối mặt với con mồi mà ông ta có thể kiểm soát, ông ta mới có thể trêu đùa như mèo vờn chuột được.

Bởi vì đối phương chắc chắn rằng, bọn họ sẽ không thể trốn thoát.

Mọi người thấy được cầu thang, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy nặng nề.

Tiến sĩ Cam Luân đang chuẩn bị một lọ thuốc, và toàn bộ khung cảnh ngục tù được chiếu trước mặt ông ta, bao gồm những chuyển động của Hòa Ngọc và những người khác. Còn ông ta thì tập trung vào điều chế thuốc, thỉnh thoảng lại hờ hững liếc nhìn lên màn hình, như thể ông ta không hề quan tâm.

Trưởng cai ngục cũng đi tới, đưa tầm mắt nhìn về phía màn hình, khác hẳn với vẻ thờ ơ của tiến sĩ. Ngược lại, ánh mắt của gã vô cùng nghiêm túc: "Những người này đúng là không đơn giản, tôi cảm thấy ông nên bắt những người này lại, lai lịch của bọn họ không rõ ràng, sẽ gây ra nhiều rắc rối."

Tiến sĩ Cam Luân: "Không, tôi muốn thay đổi phương thức thí nghiệm với bọn họ, cùng với những vật thí nghiệm hèn mọn đáng yêu này của tôi."

"Tiến sĩ..."

Tiến sĩ Cam Luân quay đầu lại nhìn về phía trưởng cai ngục: "Laners tiên sinh, cậu đừng sốt ruột, muốn bắt bọn họ là một chuyện rất dễ dàng, nhưng hiện tại tôi muốn nhìn xem bọn họ lợi hại như nào, hay nói cách khác chính là xem những kẻ hèn mọn dễ thương này lợi hại như thế nào."

Laners biết khuyên nhủ cũng vô ích, gã cau mày hỏi: "Nếu bọn họ g**t ch*t được vật thí nghiệm thì sao?"

"Vậy thì càng tốt, điều đó cho thấy bọn họ rất mạnh, rất thích hợp để làm vật thí nghiệm."

"Nếu chúng chết thì sao?"

"Như thế có thể thấy là bọn chúng còn không đáng làm những kẻ hèn mọn đáng yêu của tôi, nếu chết thì cứ chết, coi như mài giũa bọn họ. Dù sao cũng đều là vật thí nghiệm, nếu như bọn họ muốn chạy trốn, tôi sẽ mở rộng sân tập cho chúng, để cho chúng chạy trốn thỏa thích."

Tiến sĩ Cam Luân bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Laners há miệng thở dài, còn muốn nói thêm cái gì đó.

Tiến sĩ Cam Luân đã xoay người, giơ tay vỗ lên vai của gã: "Trưởng cai ngục, rốt cuộc cậu lo lắng cái gì? Chẳng lẽ bọn họ có thể chạy sao? Cậu quên chỗ này là chỗ nào sao? Bọn họ dù lợi hại cỡ nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế."

Nghe vậy, biểu cảm của Laners cũng dần thả lỏng, trong lòng cũng đã yên tâm hơn nhiều.

Cũng đúng, ở trong nhà giam chết chóc, dù bọn họ có lợi hại đến mấy cũng không thể trốn thoát được.

Laners xoay người, nhìn về phía tiến sĩ Cam Luân đang cầm thuốc tiêm về thân thể ở bên giường. Ánh mắt của tiến sĩ Cam Luân tràn ngập sự thích thú, nhìn người ở trên giường giãy giụa, biểu cảm vô cùng đau đớn.

Tiến sĩ nhìn người trên giường, ánh mắt vô cùng hưng phấn: "Số 5 cũng giống như số 3, vô cùng mạnh mẽ, thân thể thì dẻo dai. Các đối tượng thí nghiệm trước đây tiêm nhiều nhất chỉ có thể là hai lần, số 3 tiêm một mũi vẫn còn sống, số 5 cũng có thể tiêm thêm."

Laners: "Chúc mừng tiến sĩ."

Trấn Tinh - số 5 nằm trên giường nỗ lực giãy giụa.

Tối hôm qua gã rơi vào trạng thái ngủ sâu không thể giãy giụa, cho nên gã đã bị tiêm một lượng thuốc không quá nhiều, vẫn ít hơn so với Vạn Nhân Trảm.

Nhưng không giống như hôm nay, hôm nay gã cần phải giãy giụa. Nếu như không giãy giụa, cho dù còn sống, cũng sẽ... Không còn là gã nữa.

Thuốc mạnh hơn so với tưởng tượng rất nhiều, và gã còn không chắc liệu mình có thể hồi phục bằng thuốc hồi phục được hay không, chứ đừng nói đến việc bây giờ gã không thể lấy thuốc ra.

Thuốc mà tiến sĩ Cam Luân tiêm vào rất đáng sợ, khiến cho toàn thân đau nhức. Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất là có thứ gì đó đang nuốt chửng lý trí của gã, muốn cho gã mất đi sự điều khiển với cơ thể của mình.

Loại cảm giác này rất tồi tệ, nó khiến hắn nhớ đến phó bản , rõ ràng có sức chiến đấu nhưng lại không thể phát huy một cách rõ ràng được.

Gã còn đang nghi ngờ hệ thống đang gây khó khăn cho gã.

Trấn Tinh cắn chặt răng, không cho bản thân mất đi lý trí. Gã biết tình huống của Vạn Nhân Trảm so với gã còn thảm hơn. Nếu gã không khống chế được lý trí của mình, gã và Vạn Nhân Trảm sẽ rơi vào hoàn cảnh giống nhau.

Hai tay gã nắm chặt thành nắm đấm, ngón tay trở nên trắng bệch, lòng bàn tay chảy máu, trên trán hiện lên những gân xanh, trên mặt giống như có thứ gì màu xanh lam chảy xuống, huyết mạch liên tục thay đổi giữa xanh và đỏ.

Gã đau đến mức mở to hai mắt, bên trong hốc mắt là một màu đỏ tươi.

Tiến sĩ Cam Luân thấy vậy thì càng trở nên thích thú, nhìn chằm chằm vào sự biến đổi của Trấn Tinh, nhìn vào số liệu thực được hiển thị bên trên thiết bị bên cạnh.

"Tuyệt vời, vật thí nghiệm này hết sức tuyệt vời.." Tiến sĩ Cam Luân nhìn chằm chằm vào số liệu đang không ngừng thay đổi, ánh mắt thích thú, mặc cho Trấn Tinh ở bên cạnh đang đau đớn giãy giụa.

Trưởng cai ngục Laners không đứng nhìn lâu, gã đưa mắt nhìn về phía màn hình, sau đó xoay người rời đi.

Bình luận: "Tinh Tinh của chúng ta khổ quá, ngày nào cũng bị tra tấn, ở những phó bản trước cũng gặp khó khăn, ở phó bản này cũng thật khốn khổ."

Bình luận: "Vạn Nhân Trảm còn thảm hơn nhiều."

Bình luận: "Phó bản ngục giam này thật sự khó quá đi mất, làm khó dễ cả Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm, bọn người Hòa Ngọc kia cũng sẽ gặp phiền phức."

Bình luận: "A a a Hòa Ngọc sẽ không bỏ mặc Tinh Tinh đấy chứ? Cái cầu thang kia hướng lên trên, cảm giác bọn họ đang muốn bỏ rơi Tinh Tinh vượt ải."

Bình Luận (0)
Comment