Tiến sĩ Cam Luân nhìn bọn họ, ánh mắt thâm sâu như không có đáy.
Một lúc sau, ông ta đột nhiên cười: "Tốt lắm, tôi sẽ thả các người ra, nếu như các người có bản lĩnh chạy trốn, vậy thì tôi cũng sẽ không ngăn cản các người."
Mấy người Đoàn Vu Thần cảm thấy sửng sốt, còn nghĩ rằng sẽ có một cuộc chiến đấu vô cùng ác liệt, không nghĩ đến việc đối phương cứ để bọn họ dễ dàng rời đi, thật sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Cùng lúc đó, cửa trong cùng của gian phòng mở ra, xuất hiện thêm một cái cầu thang, giống như ý muốn của bọn họ, có thể đi lên cầu thang này và rời khỏi ngục giam.
Bình luận: "Muốn thả bọn họ đi thật sao?"
Bình luận: "Chẳng lẽ là e ngại thực lực của bọn họ?"
Bình luận: "Không có khả năng đó đâu, vị tiến sĩ kia cũng không phải là người đơn giản, làm gì có chuyện dễ dàng từ bỏ như vậy."
Eugene nhíu mày: "Không đúng, ông ta sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi, chẳng lẽ cầu thang kia có vấn đề gì sao?"
Seattle gật đầu, tỏ ý tán thành: "Có thể đó là một cái bẫy."
Ánh mắt Khúc Vật vô cùng lo lắng: "Vừa nhìn tên kia đã thấy không phải người tốt gì, sao có thể thả chúng ta đi được? Một khi chúng ta bước lên cái cầu thang đó, khả năng sẽ bị sập vào cái bẫy của ông ta."
Quỳnh nói: "Chúng ta cần suy nghĩ cách khác để rời khỏi đây, những người này còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng của chúng ta, thậm chí bọn họ còn không xuất hiện ở trước mặt của chúng ta."
Nếu mấy người đó xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ có thể tấn công tiến sĩ hoặc trưởng cai ngục, sau đó uy h**p họ, rồi chạy đi. Có thể thấy rằng, những người này vô cùng cẩn thận.
Hơn nữa, kết cấu của ngục giam cũng rất phức tạp, không chỉ có sản phẩm thử nghiệm có hiệu quả chiến đấu cao, mà trong ngục giam còn trang bị rất nhiều các công nghệ kỹ thuật khoa học, mà quyền khống chế ngục giam hiển nhiên nằm trong tay tiến sĩ Cam Luân và trưởng cai ngục Laners.
Một nhà tù giam như vậy khiến cho bọn họ cảm thấy bất lực, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đoàn Vu Thần nhìn về phía của Hòa Ngọc: "Cậu thấy thế nào?"
Lăng Bất Thần ôm đàn đứng bên cạnh Hòa Ngọc, như thể cậu ấy đang tuân theo sự sắp xếp của Hòa Ngọc một cách vô điều kiện.
Hòa Ngọc xoa xoa cằm, đi về phía chiếc cầu thang, đứng yên, ánh mắt đánh giá qua chiếc cầu thang đột nhiên xuất hiện này.
Cầu thang hướng lên trên, chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa dẫn lên tầng trên. Cánh cửa đó ẩn trong bóng tối, không thể thấy rõ được cánh cửa, càng không nhìn rõ trên lầu kia có cái gì. Tất cả mọi thứ đều trong bóng tối, đều không thể biết được thứ gì.
Cậu suy nghĩ, rồi trả lời: "Có thể đi được, tiến sĩ tự dưng thay đổi sách lược với chúng ta, tạm thời sẽ không bắt chúng ta."
Đoàn Vu Thần hơi bất ngờ, Seattle cũng bày ra biểu cảm khó hiểu: "Có ý gì?"
Hòa Ngọc dừng lại, quay đầu nhìn về phía của bọn họ, cậu giải thích: "Cực kỳ rõ ràng, tiến sĩ là một người đam mê làm thí nghiệm, và chúng ta là vật thí nghiệm, nhưng mỗi ngày đều phải huấn luyện ở tầng bảy. Ngay tối ngày hôm qua tiến sĩ đã rất hài lòng vật thí nghiệm là Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm, hơn nữa bọn họ cũng đã trở lại ký túc xá tối qua."
Eugene hơi nhăn mặt, nương theo lời cậu mà suy ngẫm, gã nói: "Cho nên, tiến sĩ muốn vật thí nghiệm của mình có tình trạng tốt, càng khỏe càng tốt, càng mạnh thì ông ta càng thích. Hơn nữa, ông ta đối với vật thí nghiệm luôn có cách xử lý rất linh hoạt, không phải lúc nào cũng đưa vật thí nghiệm đến phòng thí nghiệm."
Hòa Ngọc lắc đầu, nhìn vào Eugene một cái, cười như không cười: "Anh cảm thấy phòng thí nghiệm đó chỉ có ở dưới lầu sao?"