Bình luận: "A a a, cuối cùng Hòa Thần cũng đến rồi!"
Bình luận: "Trấn Tinh còn có thể cứu được không?!"
Bình luận: "Tôi khóc mất, quả nhiên trong trận thi đấu này thì sự hợp tác còn làm người ta kích động hơn cả chém giết."
Bộ dáng quen thuộc, âm thanh quen thuộc, bốn chữ cực kỳ đơn giản, nhưng vào giây phút này, ở tầng hầm thứ chín dường không thấy được hy vọng, Trấn Tinh như thấy được ánh mặt trời.
Hòa Ngọc tựa như vị thần.
Là ảo giác ư?
Cuối cùng, gã cũng gặp được cậu trước khi chết, dù đó chỉ là ảo ảnh.
Trấn Tinh muốn mỉm cười nhưng khóe miệng không thể nhếch lên được, tầm nhìn ngày càng mờ đi.
"Này! Trấn Tinh, đừng chết, đừng để chuyến này chúng tôi đến đây vô ích." Giọng càu nhàu của Eugene vang lên, và ngay sau đó, anh chàng người máy với tóc bạc, mắt đen cùng Hòa Ngọc cùng lúc rơi xuống đất.
"Ầm!" Một tiếng động lớn vang lên, hai người cùng rơi xuống đất.
Trấn Tinh lờ mờ thấy một thân hình mảnh khảnh tiến về phía mình, chạm vào cơ thể gã. Sau đó, giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên: "Không phải là nằm mơ, chúng tôi đã đến."
Là thật!
"Thịch thịch thịch!"
Trái tim Trấn Tinh đập nhanh hơn. Huyết dịch trong mạch máu xanh lơ bắt đầu chảy điên cuồng. Một sức mạnh sâu thẳm từ linh hồn bộc phát, ý thức đang bị ăn mòn bỗng có thêm năng lượng, kéo gã khỏi tuyệt cảnh. Máu chảy xối xả, sức mạnh của thuốc cuồn cuộn, ý thức giãy giụa điên cuồng, linh hồn bất khuất cố gắng gào thét.
Trên mặt gã không biểu cảm, nhưng khóe miệng hơi cong lên, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện ra.
Số liệu trên máy móc bên cạnh đột nhiên thay đổi, biểu đồ ổn định bắt đầu rung chuyển, nhảy lên nhảy xuống, thể hiện một cuộc giằng co quyết liệt. Thuốc muốn nuốt chửng ý thức, còn ý thức kiên cường trỗi dậy trong tuyệt vọng đang chiến đấu với thuốc.
Tuyệt đối không chịu thua!
Lúc này, người đang nằm yên bình trên giường cũng gia nhập trận chiến.
Đối với người xem, hình ảnh họ đang lạc vào hiểm cảnh tiếng động này vang lên như một nhịp điệu đầy nhiệt huyết.
Trợ lý sợ đến nỗi ngây người. Từ lúc trần nhà bị mở ra, Hòa Ngọc xuất hiện đã khiến hắn ta từ ngạc nhiên đến sững sờ. Phòng thí nghiệm ngầm có khả năng phòng ngự rất tốt, cửa còn có đao ánh sáng tự động quét để đảm bảo bất kỳ kẻ xâm nhập nào cũng sẽ bị phát hiện và bắt giữ ngay lập tức.
Nhưng...
Không ngờ những người này lại cắt trần nhà để xông vào! Hành động này quá sức tưởng tượng, không chỉ khiến Eugene và đồng đội không ngờ tới mà còn làm trợ lý không kịp trở tay.
Hắn ta run rẩy, kinh hãi mở miệng: "Bọn mày dám..."
"Ầm!" Eugene giơ tay, nhanh như tia chớp đánh ngất trợ lý.
"Tích tích tích!"
Từ lúc họ xông vào, tiếng cảnh báo liên tục vang lên, báo hiệu có kẻ xâm nhập. Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng thí nghiệm, tiếng bước chân dồn dập của các thủ vệ cũng vang lên.
Eugene nhìn Trấn Tinh, bĩu môi hỏi: "Chết rồi à?"
Sắc mặt Trấn Tinh xanh xám, mạch máu nổi lên, nằm yên không nhúc nhích. Thoạt nhìn gã thực sự giống như đã chết, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
Hòa Ngọc: "Chưa chết."
Nghe vậy, Eugene vứt một lọ thuốc cho Hòa Ngọc, khẽ nói: "Thuốc hồi phục cấp 6 sao đấy, chờ anh ta tỉnh lại, nhất định phải trả lại một lọ 7 sao cho tôi đấy!"
Hiện tại, chỉ có Eugene và Lăng Bất Thần mới có thể lấy được thuốc. Lăng Bất Thần đang đi cứu Vạn Nhân Trảm, ở đây chỉ có Eugene. Dựa theo thái độ của gã với Trấn Tinh, việc không đưa thuốc cũng là điều bình thường.
Nhưng gã thế mà lại lấy thuốc ra.