Hòa Ngọc duỗi tay cầm lấy, động tác liền mạch, xoay người trực tiếp rót thuốc cho Trấn Tinh, trả lời: "Được, anh ta sẽ trả lại cho anh một lọ thuốc 7 sao, tôi đồng ý thay anh ta."
Dường như Trấn Tinh cũng cảm nhận được, cho dù đang cực kỳ chật vật cũng liều mạng nuốt thuốc trong miệng xuống.
Tại cửa phòng thí nghiệm đã có vô số thủ vệ đuổi đến. Eugene đưa lưng về phía Hòa Ngọc và Trấn Tinh, hất mái tóc màu trắng bạc, cánh tay máy móc phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, chỉ để lại một câu: "Nơi này giao cho cậu."
Nói xong, gã nhào về phía thủ vệ.
Hòa Ngọc giao cuộc chiến lại cho Eugene, còn bản thân thì duỗi tay cởi xiềng xích cho Trấn Tinh.
Vì phòng ngừa vật thí nghiệm nổi điên đả thương người, Trấn t*nh h**n toàn bị trói cố định trên giường, giường lại cố định trên mặt đất, không có cơ hội chạy trốn.
Cái còng cũng không dễ cởi, bởi vì nó làm từ chất liệu đặc thù, hiển nhiên đã được đặc chế.
Hòa Ngọc lung rắc hai lần nhưng nhận thấy không cởi bỏ được, mím môi, lập tức thay đổi ý định.
Cậu ngồi xổm xuống, cởi thứ cố định giường với mặt đất. Có lẽ vì để thuận tiện cho đám người trợ thủ đổi vật thí nghiệm mới, cho nên xiềng xích trên mặt đất rất dễ cởi bỏ.
"Leng keng..." Giường có thể di chuyển.
Vừa cởi bỏ xong, như cảm nhận được gì đó, đột nhiên Hòa Ngọc đẩy giường sang một bên, sau đó ngã người về phía sau, tránh được đòn tấn công.
"Ầm...."
Lưỡi đao ánh sáng cắt đứt vị trí bọn họ vừa đứng.
Cậu đã từng gặp uy lực của đao ánh sáng của phòng thí nghiệm. Hòa Ngọc tung người nhảy lên, lại lần nữa tránh thoát đao ánh sáng, giữ chặt giường nằm của Trấn Tinh.
Tiếng cảnh báo vang lên điếc tai.
Hòa Ngọc hít một hơi sâu, âm thanh bình tĩnh: "Eugene, rút lui."
Eugene dùng chân đá văng một tên thủ vệ, lại dùng cưa điện xẻ một tên, xoay người bật lên, giẫm lên giường Trấn Tinh nhảy lên trần nhà bị cắt, nhưng...
"Tích tích tích!"
Trần nhà khép lại, cộng thêm dòng điện lưu động đáng sợ.
Eugene lập tức dừng lại, xoay người, đáp xuống đá văng một tên thủ vệ đang tấn công Hòa Ngọc, hét to: "Không đi lên bên trên được!"
Con mẹ nó, trên đó có điện!
Hòa Ngọc cực kỳ bình tĩnh: "Đi qua cửa."
Lúc bọn họ xông vào tầng 8, sau đó xẻ tầng 9, chắc chắn tiến sĩ đã phát hiện. Bọn họ xông vào phòng thí nghiệm quan trọng nhất, cướp đi vật thí nghiệm quan trọng nhất...
Hiện tại chắc chắn tiến sĩ Cam Luân cực kỳ tức giận, bọn họ cần phải rút lui ngay lập tức.
"Cửa màn chắn ánh sáng, không ra được!"
Eugene nghiến răng.
Trên cũng không ra được, cửa trước mắt không ra được.
Rõ ràng, ở lại phòng thí nghiệm cũng chỉ có con đường chết.
Phòng thí nghiệm này đúng là chỉ có vào mà không có ra.
Tất nhiên mấy tên thủ vệ không ngăn được Eugene, cho dù bọn họ là cao thủ cũng không đánh lại cấp SSS. Eugene có thể nhẹ nhàng đánh gục bọn họ, nhưng rắc rối nhất là màn chắn ánh sáng ở cửa.
Hiện tại, dòng điện đã chạy khắp các bức tường, nghe âm thanh cũng biết nếu đụng vào chỉ có chết.
Eugene gần như sụp đổ, cố gắng suy nghĩ nên chạy đi như thế nào.
Lúc này, đột nhiên Hòa Ngọc nói: "Tránh ra!"
Eugene sửng sốt, gã tránh ra theo bản năng.
Hòa Ngọc không nói gì cả, trên tay hơi dùng sức, đẩy Trấn Tinh đi về phía cửa, đẩy chiếc giường cùng với Trấn Tinh kiên định lướt qua.
Eugene: "!!"
Vất vả lắm mới cứu được người, vậy mà lại đâm đầu vào chỗ chết?
Bình luận: "WTF!"
Bình luận: "A a a Trấn Tinh vẫn phải chết sao?!"
Bình luận: "Hòa Ngọc, cậu làm gì thế?"