Ngoài Eugene và Cách Đới, tất cả những người khác đều nhận đồ ăn, lúc đến lượt Vạn Nhân Trảm, ông ta còn cười chào hỏi: "Ui da, đây không phải học sinh ba tốt sao?"
Vạn Nhân Trảm: “…”
Mặt đen thui.
Eugene: "Phì"
Nghe thấy xưng hô này, bọn họ bật cười.
Ông chú nhà ăn: "Để chú múc nhiều hơn cho cháu."
Vạn Nhân Trảm cũng không cảm kích, gần như là giật lấy khay đồ ăn, cực kỳ hung ác mà quay đầu trừng mắt với Hòa Ngọc, như là muốn ăn thịt người vậy.
Hòa Ngọc tỏ vẻ vô tội.
Ông chú căng tin lẩm bẩm: "Tên nhóc này, vẫn cứ nóng tính như vậy."
Hòa Ngọc bưng khay, đi đến cái bàn trong góc ngồi xuống,
Vạn Nhân Trảm hung hăng đem khay đặt ở trước mặt cậu, ánh mắt hung hãn: "Sớm muộn gì tao cũng sẽ chém mày thành trăm mảnh!"
Trang bị của gã!
Bởi vì Hòa Ngọc mà ở vòng tuyển chọn trên biển gã bị rớt lại phía sau, phải hợp đội với đám cao thủ này, còn trong phó bản này thì bỏ lỡ trang bị, gã thật sự hận muốn cắn chết Hòa Ngọc.
Trấn Tinh và Eugene chia ra ngồi một bên phải và bên trái Hòa Ngọc, Eugene gấp không chờ nổi nữa, hỏi: "Cậu vẫn chưa giải thích, rốt cuộc sao cậu lại biết bảo vệ không phải hung thủ?"
Hòa Ngọc cũng không giấu, vừa ăn vừa giải thích cho họ
-- "Tôi từng điều tra rồi." "Tôi dùng chuyện Liên Bang muốn bắt được hung thủ để thử bảo vệ cửa, tôi nhìn ra nhờ phản ứng của ông ấy."
Quỳnh truy hỏi: "Phản ứng gì?" Hòa Ngọc hỏi ngược lại: "Các anh nghĩ hung thủ sẽ có phản ứng thế nào?"
Thành Chiêu nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Hung thủ sẽ rất lo lắng?"
Cách Đới lập tức phản bác: "Hung thủ sẽ không dễ dàng lộ ra như vậy, gã ẩn núp trong trường học đã lâu, giết nhiều người như thế cũng chưa từng bị bại lộ nên tuyệt đối không thể dễ dàng lộ phản ứng lạ thường như vậy trước mặt người khác."
Thành Chiêu nghi hoặc: "Vậy hung thủ sẽ không có phản ứng gì? Mọi thứ đều bình thường? Vậy bảo vệ có phản ứng gì?" Nguyên Trạch lắc đầu: "Không đúng, suy đoán dựa theo phản ứng không hợp lý."
Thấy mọi người nhìn về phía mình, Nguyên Trạch lý trí phân tích: "Nếu ông ấy lo lắng, vậy ông ấy là hung thủ, nếu không lo lắng, không có phản ứng, ông ấy cũng có thể là hung thủ. Nếu kết quả nào cũng như nhau, vậy phản ứng của ông ấy không thể chứng minh điều gì cả."
"Vậy ông ấy sẽ phản ứng như thế nào?" Đường Kha nhìn về phía Hòa Ngọc, tò mò. Những người khác cũng đều nhìn về phía cậu, chờ cậu trả lời.
Hòa Ngọc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, biểu cảm thong dong: "Ông ấy không có bất cứ phản ứng lạ thường nào."
Không đợi những người khác phản bác, cậu lại nói: "Nhưng ông ấy không có phản ứng lại vừa hay chứng tỏ có vấn đề. Làm ba của thanh mai trúc mã của Yuno, là người nhìn Yuno lớn lên, ông ấy biết báo thù cho Yuno thì cần bắt được tên hung thủ giấu mặt, mà sẽ không có một chút phản ứng sao?" "Ông ấy không có phản ứng đã nói lên bản thân ông ấy đang giấu cái gì đó. Tất cả những tin tức bên ngoài tôi đều chỉ biết được qua báo chí của ông ấy, ông ấy cực kỳ chú ý bên ngoài, tình hình của những trinh thám cấp S cùng với thái độ Liên Bang."
Hòa Ngọc ngẩng đầu, nhìn Vạn Nhân Trảm đối diện: "Nhưng ông ấy tuyệt đối không phải hung thủ, nguyên nhân chính là vì ông ấy đã để ý."
Eugene bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay: "Đúng! Ông ấy để ý bên ngoài, như vậy cũng để ý hung thủ có bị bại lộ không, vừa lúc chứng tỏ ông ấy không phải hung thủ! Hành vi của hung thủ đúng là rất điên cuồng nên ông ấy sẽ chú ý tới hung thủ giết Anna, Yuno, là vì báo thù cho các cô ấy. Thông thường thông tin thế giới bên ngoài có thể tra ra hung thủ hay là đồng lõa che giấu, sợ hung thủ bị bại lộ!"
Thông qua điểm này Hòa Ngọc đã sớm xác định ông ấy không phải hung thủ.
Mà tới tận hôm nay, bọn họ mới loại trừ đối phương ra khỏi diện tình nghi thông qua tin tức xác thực. Hòa Ngọc gật đầu, tán dương nhìn gã một cái: “Đúng vậy, cho nên tôi chắc chắn hung thủ được giúp đỡ, bảo vệ chính là người giúp đỡ hắn.”
Tức khắc mọi người đều nhìn Hòa Ngọc bằng ánh mắt phức tạp.
Ngay khi bọn họ vẫn nghi ngờ bảo vệ, người này cũng đã xác định - - bảo vệ không phải hung thủ, mà là đồng lõa che giấu hung thủ.
Thật là... Để bọn họ tụt lại phía xa.