Nhưng mà, cực kỳ bình tĩnh.
Hòa Ngọc: "Ồ, cũng bình thường."
Mọi người: "???" Bình thường??
Người xem: "......." Bình thường chỗ nào!!
Vạn Nhân Trảm không thể tin được: "Mày không hiểu à? Nếu đúng như mày đoán là thuận tay trái, vậy chắc chắn bảo vệ không phải hung thủ, chúng tao tìm lầm người!"
Hòa Ngọc nhướng mày: "Tôi có nói tôi nghĩ bảo vệ là hung thủ à?"
Mọi người: "..." Hình như đúng là vậy.
Vẫn luôn là bọn họ nói bảo vệ là hung thủ, Hòa Ngọc chưa từng nói. Không chỉ chưa nói, còn ngăn cản bọn họ ra tay với bảo vệ…
"Chẳng lẽ anh vẫn luôn khẳng định bảo vệ không phải hung thủ ư?" Hai mắt Quỳnh trợn to.
Hòa Ngọc lắc đầu, không đợi bọn họ thở dài, anh nhàn nhạt nói: "Chỉ khẳng định chín mươi phần trăm."
Mọi người: "......" Chín mươi phần trăm.......
Vạn Nhân Trảm không tin: "Mày điêu, sao mày có thể loại chú bảo vệ ra khỏi diện tình nghi? Hơn nữa, trước mắt bảo vệ là nghi phạm số một trong mắt mọi người nên sẽ không phải do cái phỏng đoán thuận tay trái của mày có vấn đề đó chứ?" Mặt Vạn Nhân Trảm đầy hoài nghi, mười phần nghi ngờ. Đang lúc hai phỏng đoán xuất hiện mâu thuẫn, vì sao không thể nghi ngờ là Hòa Ngọc đoán sai chứ?
Hòa Ngọc đi đến cửa sổ múc cơm, cười với người múc cơm ở bên trong: "Chú, hôm nay chú tự tay múc cơm à?"
— — Bên trong căng tin là ông chú lớn tuổi eo không tốt.
Ông chú căng tin vẫn cười giống phật Di Lặc: "Ai ya, còn không phải vì gần đây trường học xảy ra chuyện không ngừng, thiếu nhân viên, hơn nữa chú thấy cũng không nhiều học sinh đến ăn nên để cho bọn họ nghỉ ngơi." Ông ta múc một muỗng lớn, cực kỳ quen thuộc: "Thầy Hòa, sao cháu cũng tới đây ăn cơm? Cháu ăn gì?"
Vạn Nhân Trảm thấy Hòa Ngọc không để ý tới mình, vẫn muốn nói gì đó. Bên cạnh, Eugene kéo gã, dùng ánh mắt ý bảo giờ gã không nên nói. Mỗi lúc Vạn Nhân Trảm gặp Hòa Ngọc dù rất dễ tức giận, nhưng gã không ngu.
Nơi này có NPC trường học, không phải thời điểm nói chuyện này, gã im lặng, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hòa Ngọc với vẻ cực kỳ không có thiện chí — Gã vừa thấy ông chú căng tin, liền sẽ nghĩ đến trang bị mình đã bỏ lỡ. Đều do Hòa Ngọc!
Hòa Ngọc cười đáp: "Có mấy học sinh định hỏi cháu mấy câu, cháu liền đi cùng bọn chúng tới căng tin học sinh, không ngờ tay nghề của chú càng ngày càng tốt. Cháu muốn hai món này."
Ông chú nhà ăn nghe vậy, cười đến càng vui vẻ, vô cùng phấn khởi múc hai muỗng đầy cho Hòa Ngọc: "Đó là đương nhiên, không phải chú kiêu ngạo đâu mà những ai đã ăn đồ chú làm thì đều nói ngon, ngon hơn nhiều so với người ở căng tin chỗ các cháu!"
Hòa Ngọc nhận lấy, nhìn mấy món ăn đầy trong khay, lơ đãng hỏi: "Sao giờ này rồi mà còn dư lại nhiều vậy ạ? Những học sinh khác không tới ăn sao?"
Ông chú căng tin nghe vậy, sắc mặt có chút phức tạp. Ông ta lén nhìn bên ngoài rồi tiến sát lại gần cửa sổ, hạ giọng: "Thầy Hòa không phải người ngoài, chú lén nói cho cháu biết."
Hòa Ngọc dí sát vào, tất cả những người khác dựng lỗ tai lên, lặng ngắt như tờ, cẩn thận nghe lén — Có tình báo!
Ông chú căng tin nhỏ giọng cực kỳ: "Hình như cái trường học này sắp sập, hôm nay rất nhiều học sinh chuyển đi, xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn lan truyền rộng đến thế, chậc chậc, còn có bao nhiêu học sinh dám ở lại chứ? Nếu các cháu có con đường khác, vẫn nên nhanh chóng chuyển đi thôi."
Chín người có chút thất vọng, còn tưởng là tin tình báo gì quan trọng, thì ra chỉ thế. Vụ án giết người đã có đến tám người chết, hơn nữa còn không tìm được hung thủ, trong trường hợp này còn có bao nhiêu học sinh dám ở lại trường đào tạo Lê Minh? Không bất ngờ, mà cũng không quan trọng.
Thế nhưng Hòa Ngọc lại có hứng thú, còn đáp lời: "Thật ạ? Chú, vậy còn chú thì sao?"
Ông chú căng tin vẫy vẫy cái muôi, cảm thán: "Đây chẳng phải vì chưa đến cuối tháng sao, lãnh lương tháng này xong chú sẽ đi, eo chú luôn không tốt, vẫn nên về hưu sớm một chút. Haiz, trường học này, không dám ở lại." Ông ta lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.
Hòa Ngọc gật đầu, tán đồng: "Đúng vậy, trường học này, đúng thật không dám ở." Nói xong, cậu bưng khay tránh ra, ông chú căng tin tiếp tục múc cơm cho những người ở đằng sau.