Người xem không hiểu Hòa Ngọc đang điều tra cái gì.
Sự kiện kia đã qua đi, điều tra lại cũng không có ý nghĩa gì, hiện tại điều họ phải làm chính là tìm hung thủ giết tám người mà không phải những cái khác — Người xem vô cùng khó hiểu.
Hòa Ngọc sẽ không giải thích cho người xem, dù lúc ngẫu nhiên cậu nhìn thấy bình luận, biết người xem nghi ngờ, cậu cũng tiếp tục làm theo ý mình.
Cậu bắt đầu thăm viếng di vật không bị tịch thu của tám người đã chết. Thân phận thầy giáo có thể giúp cậu xem xét những thứ này.
Trong sự kiện Anna và Yuno, ngoài hai hung thủ đã được xác minh, ngay từ đầu sáu người sau cũng không bị bại lộ. Chỉ khi bọn họ lục tục chết đi, một vài nhân tài phát hiện dấu vết để lại trong di vật của bọn họ
— Ví dụ như người chết ngày thứ ba với hai hung thủ là cùng hành động, bình thường quan hệ ba người rất tốt, gần như là không xa rời nhau, bản thân hắn ta cũng là thanh danh không tốt điển hình, chuyện kia không thể nào không có hắn ta.
Trong lịch sử trò chuyện của người chết thứ tư có nhắc tới hai người, còn nói đích xác: Hy vọng mình không bị bại lộ.
Người chết thứ năm từng nhắn tin cho người chết thứ tư, người thứ tư rất sợ hãi, hỏi người thứ năm, có thể nào bọn họ cũng bị tìm ra hay không, sau đó bị giết?
Sau khi người thứ năm chết, người thứ sáu khóc lóc muốn chuyển đi, nhưng không đợi được đến lúc rời đi đã bị giết.
Người thứ bảy đã chuyển đi sau khi mọi chuyện xảy ra, chỉ là không biết vì sao lại quay về, lại bị giết khi màn đêm buông xuống.
Người thứ tám chính là người bọn Hòa Ngọc tận mắt nhìn thấy, trong ngăn tủ của hắn ta có đồ của Anna, bình thường cũng thường xuyên làm chuyện xấu.
Có thể nói, cả tám người không ai là vô tội.
Hòa Ngọc điều tra từng người một, cậu thở một hơi dài, đi ra khỏi phòng ký túc xá của người thứ tám. Sau khi tạm biệt bạn cùng phòng của hắn ta, cậu xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Cuối cùng thì Hòa Ngọc đang làm cái gì vậy?"
"Không hiểu, hình như cậu ta rất cảm thấy hứng thú đối với cái chết của tám người kia."
"Chắc đang tức giận rồi, cậu ta đã biết chân tướng sự kiện kia nhưng vẫn đi điều tra, chẳng lẽ là vì tìm hung thủ?"
"Hẳn manh mối tìm ra hung thủ là tra di thể của bọn họ hay là trước hoặc sau khi tử vong, chứ không phải điều tra quá khứ của bọn họ, các mối quan hệ hay tính cách gì đó."
"Giờ cậu ta lại muốn đi làm gì nữa?"
"Ok, đã hiểu, đã đến giờ ăn tối, chắc là đi ăn cơm đó."
"Vãi cức, bọn Trấn Tinh phát hiện manh mối quan trọng kìa, mau đi xem!"
Đúng là phía bên Trấn Tinh phát hiện manh mối quan trọng. Đã là thời gian ăn tối, vốn tưởng rằng ban ngày của hôm nay sẽ không tra được thông tin gì, lại có thu hoạch ngoài ý muốn
— Giáo viên y tế tới tìm bảo vệ. Hai người tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện, tuy rằng Quỳnh nghĩ có thể chẳng phải manh mối gì, nhưng vẫn tới gần nghe lén. Sau đó, bọn họ nghe được một thông tin thay đổi tất cả.
Lúc Hòa Ngọc vừa đến cửa căng tin, chín người đã đang đợi cậu.
Vừa thấy cậu đến, Vạn Nhân Trảm lập tức không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc mày đang làm gì đấy? Eugene nói mày đang điều tra nạn nhân, nạn nhân thì có gì mà tra? Chúng tao tra được một manh mối mấu chốt đây này!" Nói lời cuối cùng xong, không thể ngừng đắc ý.
Hòa Ngọc gật đầu, cực kỳ bình tĩnh: "Vừa ăn vừa nói." Cậu dẫn đầu đi vào căng tin học sinh, mười người họ muốn cùng ăn cơm nhất định phải tới căng tin học sinh, đám người Vạn Nhân Trảm không được vào căng tin giáo viên.
Không nhiều người tới căng tin lắm, Vạn Nhân Trảm thấy cậu vẫn có tâm trạng ăn cơm, không thể tin nổi nói: "Mày không tò mò về manh mối mấu chốt bọn tao điều tra ra được sao?"
Hòa Ngọc: "Tò mò chứ."
"Vậy mà mày vẫn ăn được?"
Hòa Ngọc buông tay: "Cũng không ảnh hưởng gì mà, có thể vừa ăn vừa nói."
Vạn Nhân Trảm vẫn muốn nói gì đó, Trấn Tinh cắt ngang lời gã: "Vẫn là nói manh mối trước đi, chỉ sợ đêm nay hành động của chúng ta sẽ phải tạm dừng. Chúng tôi vừa mới biết được qua cuộc đối thoại giữa giáo viên y tế và chú bảo vệ, thì ra tay trái của chú bảo vệ bị tàn tật."
"Hơn nữa, tay trái của bảo vệ bị tàn tật từ khi còn trẻ, bình thường trông thì vẫn ổn nhưng không thể dùng sức, càng không thể sử dụng trang bị."
Nói cách khác, chắc chắn hung thủ không phải bảo vệ.