Một phòng khác.
Tiến sĩ phấn khích đến mức cổ ửng đỏ: "Trời ơi! Những người này có tiềm lực vô cùng tốt, đều hạt giống tốt, cơ thể thử nghiệm tốt, tôi muốn họ!"
Laners ở bên cạnh nghi ngờ nhìn Hòa Ngọc.
Người này... Cậu ta đang làm gì vậy?
Tất cả mọi người đang lấy mạng mình để kéo dài thời gian cho số 1, số 1 đang làm gì?
Cơ thể Quỳnh thoáng vụt qua, bị đập vào tường, tiếng đàn của Lăng Bất Thần dồn dập, năng lượng dưới ngón tay giống như một sợi dây thừng, siết chặt cổ gã mặt xám.
Eugene cũng bị hai tên quấn lấy, gã cắn răng:
"Mẹ kiếp, ông đây xem các ngươi còn công kích như thế nào!"
Cưa điện của gã cắt thẳng vào cánh tay của gã mặt xám. Để xem các người không có tay còn làm sao bắt được ông đây.
Tìm thấy rồi!
Hòa Ngọc dừng bước, mở to mắt, đôi mắt sáng như đuốc: "Tất cả lại đây, Eugene, Lăng Bất Thần, dẫn người theo."
Giọng nói vang lên, cơ thể Seattle ở gần nhất lóe lên, tránh khỏi gã mặt xám, nhào thẳng vào đến chỗ giường di động, bám vào giường di động.
Tiếng đàn của Lăng Bất Thần từ bỏ việc cổ trói tên mặt xám, mà quấn lấy Quỳnh và Khúc Vật, ném thẳng về phía giường di động, hai người họ váng đầu hoa mắt, theo bản năng bám vào giường di động rồi đứng vững.
Eugene một đạp cái hất văng gã mặt xám, cưa điện lia về phía sau, gã mặt xám né tránh.
Chính là lúc này!
Gã bắt lấy cơ thể Đoàn Vu Thần, trong chớp nhoáng, anh ta xuất hiện bên cạnh giường di động.
Một khắc trước khi gã nắm lấy giường di động, Hòa Ngọc nhấc chân giẫm ba cái ở vị trí dưới chân, tiếng giẫm nhẹ nhàng vang lên, đồng thời, Eugene nắm lấy giường di động.
Tám người cùng nhau biến mất.
Tiến sĩ Cam Luân ngẩn ra.
Trưởng cai ngục Laners hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm túc: "Số 1, phải giết, cậu ta quá thông minh. "
Tiến sĩ Cam Luân vẫn còn bị sốc: "Tại sao cậu ta biết điều đó? Tại sao cậu ta biết cách rời khỏi tầng 9? Ai đã nói với cậu ta điều đó?"
Nhà tù này không chỉ có vòng đeo tay của tù nhân, những nhân viên cũng có có những nguyên tắc nguy hiểm riêng điều khiển trí não bọn họ.
Không ai có thể phản bội tiến sĩ.
Nhưng Hòa Ngọc lại thành công dẫn người rời khỏi tầng 9.
Laners nhìn về phía tiến sĩ, khuôn mặt không biểu cảm: "Tiến sĩ, tôi đã nói rằng ông sẽ hối hận, một số người có thể làm thí nghiệm, nhưng một số người không thể. Ông kết luận rằng có thể nắm giữ bọn họ trong tay, nhưng trên thực tế..."
Trong thực tế, đối phương không chỉ bất ngờ đến tầng 9, tìm thấy Trấn Tinh, mà còn thành công thoát khỏi tầng 9!
Khuôn mặt Tiến sĩ Cam Luân có đen như mực, nghiêm mặt dừng mọi sự di chuyển trong nhà tù.
Giọng nói của ông ta lạnh lùng: "Không, có bọn họ, sẽ không làm cho tôi hối hận."
Tầng 8 ở dưới lòng đất.
Một số người chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó lại xuất hiện trên tầng tám quen thuộc.
Chính xác thì trước đó bọn họ đi qua tầng này đi xuống tìm Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm, cực kỳ quen thuộc đối với tầng này.
Các thủ vệ ở tầng này đều được Eugene và Lăng Bất Thần xử lý, vì vậy bọn họ đi xuống lại đi lên rất nhanh, mấy thi thể đều nằm tầng này.
Tầng này là nơi tiêm thuốc chung cho tất cả các đối tượng thí nghiệm, tiến sĩ thường không đến, phòng thí nghiệm cũng không ở tầng này.
Vì vậy, phòng thủ không nghiêm ngặt như ở tầng dưới, ít nhất là không có tia laze đáng ghét, cũng như vách tường công kích.
Khúc Vật khiếp sợ: "Làm sao mà cậu tìm được lối ra?!"
Hòa Ngọc mỉm cười: "E rằng chúng ta không có thời gian để nói nhảm đâu. "
Lời nói vang lên, cậu nhanh chóng xông về phía giường di động, không quay đầu lại rời khỏi khu vực này.
Trong khoảnh khắc cậu rời đi, tám gã mặt xám đuổi theo!
Eugene: “???”
Anh ta thô lỗ hét lên: "Đệt, lại đến nữa."
Đoàn Vu Thần váng đầu hoa mắt, cố gắng nhìn rõ bóng lưng Hòa Ngọc, cao giọng nói:
"Hòa Ngọc, lập tức di chuyển đi! "
Hòa Ngọc cũng không quay đầu lại: "Chắc chắn là ông ta đã dừng việc di chuyển rồi, chạy nhanh đi."
Mọi người: "..."
Rất muốn chửi thề một tiếng!