Anh ta không muốn đoán, anh ta chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù kế hoạch điên rồ của Hòa Ngọc là thật hay mục đích là để bọn họ thực hiện kế hoạch B một cách thuận lợi, đối với bọn họ mà nói khiến bọn họ vô cùng suy sụp.
Anh ta bất chấp vết thương, hít một hơi thật sâu: "Cậu giải thích đi, rốt cuộc vừa nãy..."
Hòa Ngọc: "Anh có chắc là muốn nghe giải thích ngay bây giờ không? Anh không phát hiện tình huống bây giờ không thích hợp à?"
Ánh sáng ở tầng 6 dưới lòng đất mờ nhạt, tầng này không có ánh sáng, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng xuyên qua từ tầng bảy. Năm giác quan của người Liên Bang đều cực kỳ nhạy bén, cho nên lúc này Đoàn Vu Thần có thể nhìn rõ dáng vẻ của Hòa Ngọc.
Có lẽ là do vừa nãy vận động mạnh nên khuôn mặt của cậu trông tái nhợt hơn, nhưng má của cậu lại nhuộm một tầng ửng đỏ sau khi vận động, tóc hơi lộn xộn, trán đẫm mồ hôi, kính không viền được đặt trên cánh mũi, dưới ánh sáng cầu thang bên ngoài, cực kỳ sáng.
Mà lúc này cậu đang hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong lên, dường như đang mỉm cười, nhưng trong mắt không có ý cười.
Làm cho người ta...
Sởn hết gai ốc!
Đoàn Vu Thần: "!"
Anh ta vô thức nín thở theo bản năng, mà lúc này anh ta phát hiện ra rằng sau khi anh ta ngừng nói chuyện, không có âm thanh xung quanh, cực kỳ yên tĩnh.
Không biết Eugene và những người khác đã im lặng từ khi nào, bọn họ nhìn chằm chằm xung quanh với khuôn mặt cảnh giác.
"Thình thịch..."
Sau khi tất cả mọi người im lặng, chỉ còn lại âm thanh của trái tim đang đập nhanh.
Tầng này quá yên tĩnh, hơn nữa mấy gã mặt xám cũng không đuổi theo, chắc chắn là có vấn đề!
Trong lòng Đoàn Vu Thần cực kỳ phiền muộn, sơ suất rồi, vừa nãy chỉ lo suy nghĩ về thâm ý của Hòa Ngọc, vậy mà suýt chút nữa đã không chú ý đến tình hình xung quanh, buông bỏ đề phòng.
Anh ta vẫn im lặng, tầm mắt nhìn về phía trước, càng rời xa cầu thang, càng không thấy rõ, tầng lớn như vậy mà hơn phân nửa là bóng tối sâu thẳm, dựa vào thị lực của người Liên Bang như bọn họ thì cũng không nhìn thấy rõ lắm.
Thình thịch thình thịch.
Ngoại trừ tiếng tim đập rõ ràng, vẫn không có gì.
Khúc Vật hạ thấp giọng nói: "Chúng ta... Cậu có muốn đi về phía trước không?"
Những mối nguy hiểm ẩn nấp kia luôn là thứ khiến người ta cảm thấy áp lực nhất, làm cho người ta sợ hãi và kiêng kỵ.
Hòa Ngọc còn chưa trả lời, bọn họ đã nghe thấy tiếng nói rõ ràng của tiến sĩ vang lên từ chỗ nào đó trong tầng này: "Các bảo bối nhỏ của tôi, đừng ham chơi, tầng này rất nguy hiểm, quay lại đi, đến chỗ tôi đi."
Giọng nói của ông ta mang theo sự phấn khích và ý cười, nhưng nó khiến cho mọi người không khỏi rùng mình.
Seattle cất tiếng cười lạnh: "Đến chỗ ông ư? Để trở thành vật thí nghiệm của ông, sau đó trở thành một cái gì đó không phải là một con người như mấy gã mặt xám?"
Hô hấp của tiến sĩ Cam Luân trở nên nặng nề hơn, rõ ràng là ông ta hơi tức giận, nhưng vẫn chịu đựng nói: "Các người nghĩ rằng chỉ cần kiên trì thì sẽ không trở thành như vậy sao? Các người sẽ trở thành thành phẩm hoàn hảo nhất, các người không muốn trở nên mạnh mẽ à?"
Mấy người họ đều nở nụ cười chế giễu.
Thành phẩm hoàn hảo nhất? Giọng điệu này, không phải là thái độ đối với con người.
Vô cùng mạnh mẽ...
Một con quái vật?
Mất ý thức, trở thành một con rối, cho dù có mạnh mẽ thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.