Giọng nói của Laners bình thản không chút gợn sóng: "Tiến sĩ, họ chỉ muốn trốn ra ngoài, sẽ không ngoan ngoãn vâng lời."
Tiến sĩ Cam Luân tức giận nói: "Vậy phải chịu chút đau khổ rồi."
Vừa dứt lời, khi cuộc trò chuyện vừa kết thúc, ánh sáng tầng 6 dưới lòng đất đột nhiên sáng lên.
Thế là, mọi người tựa vào cửa nhìn rõ thứ ẩn nấp trong bóng tối... Quái vật.
Đó là một sinh vật rất kỳ lạ.
Có thể thấy đặc điểm của con người trên cơ thể của nó, nhưng đặc điểm của động vật thì lại càng nhiều hơn.
Một con quái thú cao bằng hai người đứng ở phía trước, cơ thể của nó là cơ thể của loài thú có da sần sùi, một đôi chân cực kỳ thô to, móng vuốt sắc bén như dao, nhìn qua đã thấy sắc bén.
Nhưng nó đã để lộ ra khuôn mặt của mình, đó là một người đàn ông trẻ, vốn có ngũ quan thanh tú bẩm sinh. Nhưng vào lúc này thì khuôn mặt lại có biểu cảm cực kỳ dữ tợn, đôi mắt đỏ, không có một chút cảm xúc của con người.
Khuôn mặt là khuôn mặt của con người, nhưng đỉnh đầu lại là đầu của động vật, có một cặp sừng nhỏ cao chót vót.
Hai chân trước để lơ lửng như kangaroo, đó là đôi bàn tay của con người, hoàn toàn trái ngược so với đôi chân.
Loại quái vật được tạo thành từ một khuôn mẫu kỳ lạ như vậy thực sự vô cùng kỳ dị, liếc mắt một cái đã làm cho mọi người cảm thấy sởn gai ốc, da đầu tê dại.
Chẳng trách tại sao bọn họ lại không nhận ra, đơn giản là vì người này không có hô hấp!
Dường như nó đã theo dõi họ từ lâu, trong khoảnh khắc đèn sáng lên, cơ thể của nó đã lặng lẽ ở trước mặt bọn họ, rõ ràng là sau khi phát hiện ra sự xuất hiện của họ, con quái vật đã sẵn sàng tập kích bọn họ một cách bất ngờ.
Nhưng lúc này, đèn đã sáng lên.
Bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với một thứ...
Mấy người đứng ở cửa nhìn con quái vật đang lặng lẽ tới gần, ai nấy đều cứng đờ trong chớp mắt, đôi mắt đỏ tươi của đối phương nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Trực tiếp đối mặt, không thể di chuyển.
Eugene nhẹ nhàng vẫy tay theo bản năng:
"Xin chào, cậu —"
Lập tức...
"Grào!" Kèm theo một tiếng gầm, con quái vật nhào tới nhanh như chớp.
Hành động rất tàn bạo và man rợ, móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng vào bọn họ, đôi mắt hung hãn, miệng mở rộng, nước bọt tràn ra, khuôn mặt lộ vẻ thèm muốn.
Eugene giở trò cũ, xách Trấn Tinh ở phía trước.
Tuy nhiên, con quái vật không dừng lại, móng vuốt đâm thẳng vào đầu Trấn Tinh, sau đó sẽ xuyên thủng đầu gã.
"Mẹ kiếp! Trò này vô dụng rồi." Trong khoảnh khắc móng vuốt ập vào gáy Trấn Tinh, Eugene kịp thời kéo Trấn Tinh lại, tránh việc gã bị đâm thủng đầu.
Bình luận: "A a, con mẹ nó, thật nguy hiểm."
Bình luận: "Mẹ kiếp, lá chắn hiệu Trấn Tinh không thể sử dụng."
Bình luận: "Sao tôi lại cảm thấy giống như con quái vật này không có chút lý trí nào vậy? Không phải tiến sĩ không cho giết Trấn Tinh à? Sao con quái vật này không nghe theo sự sắp xếp của tiến sĩ chứ?"
Eugene nhìn Trấn Tinh, cho dù đã kéo lại kịp thời, nhưng móng vuốt mang sát khí vẫn đâm thủng mi tâm của gã, tràn ra một chút máu tươi làm cho mi tâm nhuộm đỏ, khiến cho khuôn mặt xám xịt của gã trông giống người chết hơn.
Bây giờ đã không thể sử dụng lá chắn tốt này nữa.