Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1022

Bình luận: "Đệt, con quái vật này thật sự quá đáng sợ rồi, cả đám người Eugene đều có cấp bậc SSS, nhưng vẫn không đánh lại được nó."

Bình luận: "Họ đang trong trận đấu, hệ thống có thể tạo ra một NPC cỡ đại BOSS lợi hại để tăng độ khó cho họ, điều này là bình thường."

Bình luận: "Không bình thường chút nào được không? Sức chiến đấu của quái vật này đã vượt xa cấp bậc SSS, việc nó xuất hiện ở đây là không hợp lý. Tiến sĩ Cam Luân này liệu có lợi hại như vậy không? Hay là hệ thống cố ý muốn hãm hại đám người Hòa Ngọc?"

Bình luận: "Ha ha, rõ ràng là lừa người, đây là có người không muốn để cho bọn Hòa Ngọc còn sống."

Bình luận: "Cuộc điều tra như thế nào sao rồi? Tại sao không có kết quả?"

Bình luận: "Vương vẫn đang điều tra, gần đây Vương rất bận rộn, các hành tinh lớn đang gửi người đến Trái Đất, họ sẽ thành lập một số đội ngũ tinh nhuệ để đi đến Trái Đất."

Bình luận: "Tôi cứ linh cảm có thể xảy ra chuyện gì đó, nếu không tại sao hệ thống năng lượng còn chưa nghiên cứu ra, cũng không tiến hành triển khai toàn diện?"

Đoàn người lùi lại về phía cầu thang, con quái vật không đuổi theo đến tận bên trong cửa, chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ một cách độc ác.

Eugene thở phào nhẹ nhõm, không đợi gã thả lỏng thì đã có thứ gì đó bên dưới nhào tới.

Gã mặt xám!

"Mẹ kiếp, mẹ nó vẫn còn nữa? Còn chưa kết thúc?" Eugene đá văng gã mặt xám đầu tiên bằng một đạp, tiếng đàn của Lăng Bất Thần lại vang lên.

Chiến đấu một lát liên tục làm cho cả hai người cực kỳ mệt mỏi, nhưng quái vật không biết mệt mỏi, không sợ cái chết, liều mình để tấn công bọn họ.

Sắc mặt Đoàn Vu Thần trắng bệch: "Cho nên bây giờ bên ngoài là gã mặt xám, bên trong là quái vật?"

Tình cảnh của họ, dù tiến hay lùi đều khó!

Cưa điện cơ khí của Eugene đẩy gã mặt xám đầu tiên xông lên, gã mặt xám không làm tổn thương Trấn Tinh. Thế nhưng bọn chúng có mười tên, tất cả bọn họ đều không muốn xông về phía trước tìm chết. Chỉ là đối phương không giết Trấn Tinh chứ không phải là không cướp Trấn Tinh, bị chặn ở cầu thang, Trấn Tinh có thể làm lá chắn, nhưng không có cách nào ổn để cho bọn họ một nơi an toàn.

Eugene vẫn luôn chiến đấu, từ đầu đến cuối luôn chiến đấu chống lại loại quái vật này, cánh tay cưa điện đã tê liệt từ lâu.

Gã và Lăng Bất Thần một người đối phó phía trước, một người đối phó phía sau, mấy người bị kẹt ở giữa, không có cách đi vào, cũng không có cách rút lui.

Cầu thang chỉ lên đến 6 tầng, họ muốn xông lên tầng nữa cũng không được.

Đoàn Vu Thần cầm đoản đao, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, giọng nói khô khốc: "Đi xuống không có tác dụng gì, chúng ta phải đi vào, tìm đường lên tầng ở tầng sáu."

Trước là hổ sau là sói, họ chỉ có thể đi theo hướng có khả năng sống.

Chẳng sợ có khả năng con quái vật kia còn đáng sợ hơn.

Hòa Ngọc đỡ Trấn Tinh, tầm mắt của cậu nhìn sang bên cạnh, đôi mắt to tràn ngập vẻ, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Sau một lúc, cậu đột nhiên nói: "Tôi có một ý tưởng."

Mọi người: "..."

Mặc dù không biết là ý tưởng gì, nhưng đã vô thức bắt đầu sởn gai ốc.

Hai cưa điện của Eugene bị kẹt, một gã mặt xám phía sau chém mạnh vào đầu gã, Seattle kịp thời xách Trấn Tinh qua ngăn cản một chút, khiến Trấn Tinh phát huy tác dụng rất tốt, đối phương thu tay lại.

Eugene nhân cơ hội rút cưa điện ra, bỏ lại hai gã mặt xám.

Gã cắn răng: "Cậu nói đi!"

Hòa Ngọc nhìn quái vật, lại nhìn cánh cửa bình thường này: "Mặc dù không biết tại sao nó lại không ra đây nhưng nhìn nó cũng không lưu tình chút nào đối với Trấn Tinh, tất cả đã nói rõ..."

Đoàn Vu Thần: "Con quái vật này không nghe lệnh của tiến sĩ."

Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, nó không nghe lệnh của tiến sĩ, vậy tại sao nó không đuổi giết? Tại sao vẫn còn ở trong tầng sáu?"

Mấy người hơi giật mình.

Sau đó, tầm nhìn của bọn họ đều nhìn về phía cánh cửa.

Một cánh cửa bình thường như vậy, trong tình huống bất thường như này thật ra rất không bình thường.

Bình Luận (0)
Comment