"Rầm..."
Ngay cả cưa điện của Eugene cũng bị đánh văng ra, cơ thể máy móc của gã xuất hiện hai vết lõm, rõ ràng là bị vật nặng đập vào, mà thứ có thể để lại dấu vết trên người gã phải là một trang bị có lực chiến đấu cực kỳ mạnh.
Sau khi gã bị đá bay, bàn chân của gã đã cố gắng để cố định cơ thể của mình, nhưng dưới tác động của lực đẩy, lại trượt thành một vệt dài.
Tốc độ của con quái vật rất nhanh, Eugene chưa dừng lại, nó đã lao về phía Eugene.
Nó cũng có một vài chỗ bị thương trên cơ thể, chảy máu đen, vừa nhìn đã biết không phải là một sinh vật bình thường.
Có lẽ nó rất tức giận sau khi bị thương, đôi mắt của nó trở nên đỏ tươi hơn, nhìn chằm chằm vào Eugene, miệng phát ra tiếng kêu "grào" kỳ lạ hàm răng sắc nhọn và móng vuốt tấn công về phía Eugene.
Lăng Bất Thần ôm đàn cổ xoay người, nhắm ngay quái vật, tiếng đàn vang lên, như một con dao sắc bén, chém về phía quái vật.
Đồng tử của nó co lại, lùi lại một bước.
Eugene thoát khỏi cuộc tấn công, ôm ngực và thở khó khăn: "Thứ này khó đối phó hơn so với gã mặt xám nhiều lần, phòng thủ mạnh mẽ hơn, sức mạnh chiến đấu cao hơn nhiều lần, tôi không thể đánh lại."
Gã mặt xám khó chơi, nhưng không phải là Eugene không thể đánh bại.
Nhưng con quái vật này lại khiến Eugene thẳng thắn thừa nhận là gã không đánh lại được, có thể thấy nó hung tàn như nào.
Tiếng đàn ngăn chặn quái vật, và tiếng đàn dần trở ủ rũ hơn tương tựa cưa điện của Eugene.
Tuy rằng tiếng đàn bị suy yếu nhưng vẫn có thể gây sát thương lên một số chỗ trên quái vật.
Nó có lẽ đã bị bực bội, phun hơi nước giữa cánh mũi, nhếch miệng, một mùi tanh toả ra, cơ thể phồng lên, hai chân thú thô ráp và cứng rắn đạp trở lại, nhanh như chớp nhào về phía Eugene!
Eugene nghiêng người lóe lên theo bản năng.
"Đùng..."
Tuy nền nhà bị nó đập xuống khá chắc nhưng vẫn tạo thành một cái hố.
"Lăng Bất Thần!" Eugene đứng lên và hô lớn một tiếng.
Lăng Bất Thần không do dự chút nào mà tăng tốc độ tay, tiếng đàn trở nên dồn dập, điên cuồng trói chặt quái vật, bởi vì tiếng đàn quá gấp, ngay cả sắc mặt Hòa Ngọc cũng hơi trắng bệch.
Tiếng đàn quấn lấy con quái vật, Eugene cắn răng nhảy lên, phát động một cú đánh toàn lực.
Hòa Ngọc và Quỳnh quyết định cởi bỏ vòng tay của cả hai, trong trận chiến này, họ sẽ bảo vệ những người phía sau họ, không để... những người này thất vọng.
Đôi mắt đen của Eugene lóe lên một tia sáng đỏ, tóc bạc lay động, dường như cưa điện cơ khí phóng đại vô hạn, tấn công mạnh mẽ vào cổ của con quái vật.
"Gầm..."
"Uỳnh!"
Con quái vật gầm lên, dùng hết sức để giãy dụa, vào lúc đòn tấn công của Eugene hạ xuống, nó hơi nghiêng ngả một chút, cưa hạ xuống sát mặt nó, lưỡi cưa cưa đứt một bàn tay con người của nó, máu đen nhuộm lưỡi cưa!
Cánh tay con người rơi xuống đất, máu đen đầm đìa, con quái vật sững sờ.
"Gầm..."
"Nó đang muốn bạo động!"
"Trốn đi!"
Tiếng gầm lớn hơn vang lên, hốc mắt của nó chảy máu đỏ, cơ thể phồng lên như một quả bóng bay, nó đã giãy ra khỏi sợi dây thừng. Hòa Ngọc nhanh chóng kéo bốn người Trấn Tinh, Đoàn Vu Thần, Seattle, Khúc Vật, Quỳnh từ tầng 6 lui về cầu thang. Eugene và Lăng Bất Thần cũng nhanh chóng lóe lên, lùi lại.
Con quái vật phồng lên mang theo máu đen đầy người, nhào về phía cửa, máu đen bắn tung tóe.
Khúc Vật nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó, điều này không khoa học!"
Seattle cũng có biểu cảm không thể tin được:
"Làm sao mà có thể tạo ra một con quái vật mạnh như vậy ở một phó bản chứ?!
Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Phải biết rằng, bây giờ nhóm Eugene, Lăng Bất Thần ở Liên Bang cũng đã là cao thủ gần như đứng đầu, mà quái vật này lại khiến cho dù hai người bọn họ có liên thủ cũng không xử lý được.
Rốt cuộc làm sao tiến sĩ Cam Luân có thể chế tạo ra loại quái vật này?