Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1027

"Ầm!"

Quỳnh từ bên trên rơi xuống đất, có vô số sợi tơ bay ra từ giữa ngón tay cô ta, những đầu dây cáp vừa nhỏ vừa cứng cuốn lấy cổ mấy tên người quái dị rồi kéo bọn họ ra xa khỏi đám người Hòa Ngọc.

Cùng lúc đó, Lăng Bất Thần tránh thoát khỏi tay người quái dị, để đàn cổ ở ngay trước ngực, giúp đỡ Quỳnh đối phó đám người quái dị.

Rốt cuộc Eugene cũng thoát khỏi mấy tên người quái dị bắt lấy gã. Trước đó gã bị bất ngờ, không kịp phòng bị thì đã bị kéo ngã xuống đất rồi cuốn lấy cho nên không thể kịp thời tránh thoát.

Hơn nữa, Eugene cảm thấy những người này có gì đó không ổn cho nên không dám để bọn họ cắn gã bị thương. Cưa điện rung lên, gã cưa mấy người chặn đường rồi trở lại chỗ đám người Hòa Ngọc.

Tất cả mọi người đều bình an.

Khoảnh khắc vừa nãy quá mức nguy hiểm, trái tim bọn họ không ngừng đập loạn thình thịch.

Đoàn Vu Thần thở phào một hơi: "Cũng may mọi người không sao cả, Quỳnh, cô tháo được vòng tay rồi à?"

Quỳnh nâng tay cao lên, ngón tay kéo lấy mấy sợi tơ, khóe miệng cong cong: "May là cuối cùng tôi cũng đã mở được, thế nào? Tôi đây lợi hại không?"

Vũ khí của cô ta là những sợi tơ, trông có vẻ mỏng manh nhưng khi nó quấn chặt lấy những người quái dị đó lại khiến bọn họ không thể nào tránh thoát được.

Từ khi bắt đầu đi xuống dưới cứu người, ở tầng 9 dưới lòng đất, Quỳnh đã mò được linh kiện để lắp ráp đồ phá giải vòng tay.

Sau đó, dọc theo đường đi, cô ta dường như không nói gì, toàn bộ hành trình đều chỉ tập trung tháo vòng tay, vô cùng yên tĩnh. Hòa Ngọc im lặng là vì suy tính, còn cô ta im lặng là để phá mở vòng tay.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào việc chạy trốn, không ai chú ý tới sự im lặng của Quỳnh.

Bọn họ biết cô ta đang tìm cách tháo vòng tay, lại không ngờ rằng cô ta có thể vừa chạy trốn còn vừa đi tìm đồ.

Quả nhiên một người khi bị ép đến đường cùng thì cái gì cũng có thể làm được.

Cũng may là có tác dụng, vào thời khắc Quỳnh thành công cởi bỏ nó, sở dĩ cô ta té xuống cũng là vì hiểu rõ cách mở vòng tay, giây phút đó cô ta đang đánh cược.

Cô ta lựa chọn buông tay để phá giải bước cuối cùng, không thể không nói điều này thật sự rất điên cuồng.

Người xem nói đúng rồi, bọn họ đều điên cả rồi.

Hòa Ngọc nghe vậy thì cười, vào thời điểm nguy hiểm như thế, trong hoàn cảnh tồi tệ như này cậu lại nở một nụ cười xán lạn và lóa mắt, gọng kính không viền cũng không thể chặn lại đôi mắt hạnh xinh đẹp của cậu...

"Ừ, cô rất giỏi, không hổ là đồng đội mà tôi đã lựa chọn."

Người quái dị đang dùng sức giãy dụa, Quỳnh và Lăng Bất Thần phối hợp với nhau, vây trói bọn họ lại, không cho bọn họ có cơ hội công kích.

Mọi người chậm rãi di chuyển, rời xa khu vực nguy hiểm ở phía sau.

Cô ta hỏi: "Nếu tôi ngã xuống thì anh sẽ làm gì?"

Hòa Ngọc không chút do dự nói: "Tìm tiến sĩ."

Quỳnh mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn non nớt của cô ta khi cười rộ lên sẽ để lộ hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

Cô ta không nói thêm gì, nhưng mọi người lại có thể hiểu rõ tại sao cô ta lại cười như thế...

Có một người đội trưởng như vậy thật sự vô cùng đáng tin.

Đúng vậy, đội trưởng, Hòa Ngọc là đội trưởng của bọn họ, bọn họ là một đội.

Giống như khi cậu giữ chặt lấy Trấn Tinh, giống như khi Lăng Bất Thần chuẩn bị nhào tới cứu Quỳnh, không chút do dự, không do dự lấy một giây.

Tình hình đáng sợ như bây giờ, trong đám bọn họ chỉ có hai người có năng lực chiến đấu, một người té xỉu, những người còn lại đều không thể sử dụng trang bị, có thể sống sót toàn bộ đã là một loại may mắn.

Chỉ cần có người có suy nghĩ "Đây là trận đấu chém giết", "Diệt trừ đối thủ" thì kết quả sẽ không được như thế này.

Bọn họ không nhất định phải xem người bên cạnh như đối thủ, không phải chỉ có khi người ta chết thì mình mới có thể sống.

Hòa Ngọc cho bọn họ một con đường mới - có lẽ bọn họ có thể cùng nhau sống sót.

Phá vỡ quy tắc, vứt bỏ hệ thống.

Bình Luận (0)
Comment