Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1026

Bình luận: "Eugene cũng điên rồi, ha ha ha."

Bình luận: "Ở trong hoàn cảnh như vậy, đi theo một đám điên thì rất dễ bị điên cùng luôn."

Bình luận: "Đờ mờ, tôi lại bắt đầu thấy nôn nóng."

Gã mặt xám không biết mệt mỏi, cho dù bọn họ thiếu cánh tay hay thiếu chân, nhưng lực công kích lại không hề giảm xuống. Nếu không phải Lăng Bất Thần luân chuyển năng lượng thì bây giờ đã không thể nào chống đỡ nữa rồi.

Cậu ấy đối phó với sáu gã mặt xám, hành động cũng càng lúc càng chậm lại, đám người Đoàn Vu Thần chỉ có thể giúp đỡ, năng lực chiến đấu của bọn họ có hạn, không thể hỗ trợ đánh nhau, chỉ có thể dẫn theo Trấn Tinh chạy tới chạy lui, cố gắng không để gã mặt xám làm bị thương.

Eugene không quay đầu lại, gã nghe được thanh âm, chỉ có thể điên cuồng cưa cửa, cưa điện đã bị gãy hai cái răng cưa khiến cơ thể gã đau đớn vô cùng, hàm răng cắn chặt vào nhau vang lên tiếng kít kít.

Hòa Ngọc cụp mắt nhìn cầu thang, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Cầu thang này...

Rốt cuộc tại sao lại xuất hiện?

Laners ngẩn người, ngay sau đó gã nhíu mày nhìn tay của mình, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lúc nãy, rõ ràng là gã muốn khởi động tính năng phòng ngự của nhà giam, để hành động cưa mở trần nhà của bọn họ càng thêm khó khăn, vì sao sau đó gã lại thả cầu thang ra cho bọn họ?

Lúc nãy... Hình như gã mất năng lực khống chế cơ thể mình rồi sao?

Laners lắc đầu, cảm thấy hơn phân nửa là bản thân đã sinh ra ảo giác, hoặc là lúc nãy gã đã thao tác sai chỗ nào đó.

Gã cười lạnh một tiếng, đưa tay tiếp tục thao tác của mình.

Hòa Ngọc vẫn luôn quan sát cầu thang, trái tim cậu đột nhiên dừng lại một nhịp, cậu đột ngột ngẩng đầu lên: "Nhanh lên, cầu thang sắp biến mất rồi!"

Cậu vừa nói vừa nhào về hướng Eugene đang cưa cánh cửa lớn kia.

Những người khác đều vô cùng kinh ngạc, đồng tử lập tức co rút lại, bọn họ không chút chần chừ mà nhào về phía cánh cửa.

Bọn họ tin tưởng Hòa Ngọc.

Cũng may là bọn họ tin Hòa Ngọc.

Cũng chính là trong chớp mắt này, Eugene bởi vì khiếp sợ mà đột nhiên xuất hiện một cổ năng lượng đáng sợ, cưa mở hoàn toàn cánh cửa, nhưng vào lúc đó, cầu thang biến mất, bên dưới là một màu đen kịt, không thể nhìn thấy gì.

Vực sâu đen thăm thẳm khiến người ta sởn tóc gáy, lưng như bị kim chích, nếu ngã xuống đó thì hơn phân nửa là không thể sống được.

Eugene dán người lên cửa, cũng thuận theo chiều xoay của cửa mà đi vào tầng 5.

Eugene lập tức xoay người lại muốn cứu người, không ngờ lại có một đôi tay giữ chặt gã lại, mạnh mẽ kéo gã vào bên trong, người đó nhắm thẳng vào Eugene mà đấm xuống khiến gã phải cuống quýt giơ tay ra ngăn cản.

"Đáng chết! Cẩn thận!" Eugene sử dụng cưa điện, đồng thời lớn giọng la lên.

Vào khoảnh khắc khi cầu thang biến mất, tất cả mọi người còn chưa thể vào được tầng 5, Seattle và Khúc Vật bổ nhào qua nắm được cánh cửa đang nằm trên mặt đất, hai tay dùng sức để leo lên trên.

Đoàn Vu Thần cũng nắm được cửa, anh ta coi như còn có lương tâm, không bởi vì muốn nắm được cửa mà bỏ Trấn Tinh ra, ngược lại ném gã về phía tầng 5…

Không gian đen kịt bên dưới đột nhiên có một lực hút vô cùng lớn, giống như có vô số tay chân đang điên cuồng kéo bọn họ xuống!

Thân thể bọn họ mất thăng bằng, có xu thế rơi xuống dưới.

Đoàn Vu Thần, Khúc Vật và Seattle sắp bò lên trên rồi lại bị kéo xuống, tay bọn họ dùng sức nắm lấy cánh cửa trên mặt đất, vẻ mặt dữ tợn và đau khổ, cố gắng không để bản thân rơi xuống.

Trấn Tinh vừa mới bị ném văng ra lập tức bị hút đi, rớt xuống vực sâu.

Đồng tử Hòa Ngọc co rút lại, cậu hô to một tiếng: "Lăng Bất Thần!"

Gào xong, Hòa Ngọc buông tay ra, nhào về hướng Trấn Tinh, nắm lấy tay gã.

Cùng lúc đó, khi cậu la lên: "Lăng Bất Thần" lúc chữ "Lăng" vang lên thì đối phương dường như đã hiểu cậu muốn làm gì, xoay người quay lại chụp tới, vừa kịp lúc nắm lấy Hòa Ngọc đang giữ lấy Trấn Tinh rồi nhảy qua.

Nguy hiểm!

Khi Hòa Ngọc nhảy về phía Trấn Tinh, một tay cậu tóm lấy Trấn Tinh, một tay vươn lên trên, còn Lăng Bất Thần chỉ có chưa tới một giây để phản ứng lại có thể chuẩn xác nắm lấy tay cậu.

Lăng Bất Thần đang ở tầng 5, kéo Hòa Ngọc lên, còn Hòa Ngọc đang treo người bên dưới, đang nắm lấy Trấn Tinh.

"Quỳnh..." Seattle la lên.

Đồng tử Hòa Ngọc co rút lại, Lăng Bất Thần lập tức dùng sức quăng ném hai người trong tay lên tầng 5 rồi nhào về hướng của Quỳnh.

"Cẩn thận." Đột nhiên, Eugene la to.

Sau lưng Lăng Bất Thần, một đôi tay siết chặt lấy cổ cậu ấy, một người đàn ông với vẻ mặt quái dị nhào tới cắn.

Bốn người Seattle, Đoàn Vu Thần, Khúc Vật và Hòa Ngọc mới vừa đi lên cũng bị bóp lấy cổ, có người mở to cái miệng đầy máu ra cắn về phía bọn họ.

Tầng 5 có người.

Hơn nữa, không phải chỉ có một người quái dị.

Bình Luận (0)
Comment