Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 103

Tuyển thủ không hề biết sự điên cuồng trên bình luận.

Vạn Nhân Trảm ghen tị tới mức mắt nhỏ máu, mà Cách Đới lại nghi ngờ: "Lấy trang bị ra xem, có chắc có thể làm được không? Đó là cao thủ cấp S đấy." 

Nếu trang bị của Hòa Ngọc không thể khiến đối phương mất năng lực hành động, thì chỉ dựa vào bọn họ, sợ rằng vẫn giống như lần trước, không thể giữ lại hung thủ. Đó không chỉ là cao thủ cấp S mà còn là một cao thủ cấp S có thể g**t ch*t một cao thủ cấp S khác.

Rõ ràng là Hòa Ngọc đang chần chừ.

"Sao thế, có vấn đề gì à?" Quỳnh hỏi.

Hòa Ngọc: "Bộ trang bị kia của tôi có hơi phức tạp, mọi người chắc chắn muốn xem à?"

Lòng hiếu kỳ của Eugene bị khơi dậy, gật đầu: "Xem chứ, mau cho bọn tôi xem đi, phức tạp đến mức nào, lẽ nào là trang bị siêu đỉnh sao?"

Hòa Ngọc nhấn mạnh: "Sau khi tôi lấy nó ra, các anh phải tự chịu hậu quả đấy."

Vạn Nhân Trảm vô cùng cáu kỉnh: "Mau lấy ra đi, không phải chỉ là một món trang bị thôi sao, bố mày đã thấy ở bên ngoài nhiều lắm rồi, mày che che giấu giấu cái gì, đúng là hẹp hòi." Gã ghét bỏ nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt khinh bỉ.

Hòa Ngọc bất đắc dĩ, giơ tay đẩy kính mắt: "Ờ, vậy được thôi." Cậu vươn tay ra, chuẩn bị lấy trang bị.

Bình luận chia làm hai nhóm người, nhóm thứ nhất là những người đã xem Hòa Ngọc phát sóng trực tiếp từ vòng tuyển chọn, bọn họ gõ những dòng bình luận.

"Đờ mờ, chạy ngay đi!"

"Chuồn đây chuồn đây, lát nữa quay lại."

"Các anh chị em, đi trước một bước!"

"Chạy."

"Khuyên những người không hiểu Hòa Ngọc, những người chưa từng xem phòng trực tiếp của Hòa Ngọc, chạy ngay đi, đừng trách bọn tôi không nhắc trước."

"Cảnh báo có cảnh kịch liệt, hãy tránh đi."

Những bình luận này khiến những khán giả chú ý tới Hòa Ngọc, mấy người Eugene, Trấn Tinh không hiểu gì, bọn họ mờ mịt gõ bình luận.

"Có ý gì thế?"

"Tại sao khán giả phải chạy?"

"Tôi cũng không biết, sao số người xem phòng phát sóng trực tiếp lại giảm một phần ba rồi."

"Không hiểu, rốt cuộc là có cái gì đặc biệt vậy?"

Trang bị của Hòa Ngọc xuất hiện trên tay, một con dao cùn, một con dao cùn không mài lưỡi màu trắng bạc, chất liệu có vẻ không tệ, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy có lực sát thương gì.

Cách Đới: "Cậu muốn dựa vào con đường vòng này để công kích cao thủ cấp S?" Gã viết chữ "cậu đang mơ à" lên mặt.

Lần này Vạn Nhân Trảm không châm chọc, nhưng cũng viết dòng chữ đó trên mặt. Tựa như kinh ngạc đến nỗi không biết nên mở miệng trào phúng thế nào.

Eugene sờ cằm, nhìn kỹ con dao cùn. 

Ánh mắt Trấn Tinh mang theo tia nghi ngờ: "Không biết sao, tôi luôn cảm thấy đã từng thấy rồi."

Thành Chiêu: "Tôi có một dự cảm không tốt lắm."

Vừa dứt câu xong, tay Hòa Ngọc vừa xoay, chiếc dao cùn đối diện với đèn chiếu sáng trên đầu, trong chớp mắt, ánh sáng màu trắng nhức mắt nổ tung.

"A."

"Aa."

"Cái quái gì thế?"

"Đm cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi."

"Cất đi chứ mắt ông đây mù rồi."

Khi Coai ở hành tinh chính từ bên ngoài trở về phòng phát sóng trực tiếp, Hòa Ngọc đã cất con dao cùn đi. 

Cậu ngồi đó với khuôn mặt bất đắc dĩ, trước mặt là bàn ăn đã được ăn sạch sẽ. 

Đối diện cậu, bên cạnh. 

Miệng Vạn Nhân Trảm đang sùi bọt mép, trợn mắt, ánh mắt Trấn Tinh và Quỳnh dại ra, đường dây thị giác của Cách Đới và Eugene bị chập mạch, khói bốc từ lỗ tai ra ngoài, ánh mắt của những người khác cũng tan rã, mặt nghệt ra. 

Bình luận bỗng im lặng chưa từng có, dường như người xem đều biến mất.

Năm người Vạn Nhân Trảm, Cách Đới, Annie, Đường Kha, Eugene chưa từng thấy Hòa Ngọc dùng dao cùn, nhưng những người khác đều đã gặp ở vòng tuyển chọn.

Ánh sáng chói mắt quen thuộc chết tiệt này, hòa cùng cảm giác chóng mặt quen thuộc đó. 

Cuối cùng thì bọn họ cũng biết hồi trước mình đã bị món trang bị nào gây tổn hại rồi. Không ngờ chỉ là một con dao cùn không có sức chiến đấu, mà còn chưa được mài như vậy.

Bình Luận (0)
Comment