Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 104

Bình luận lại chậm rãi hiện lên.

"Tôi quay về rồi, đệt, đáng sợ quá."

"Thế này đúng là cạn lời, mỗi lần Hòa Ngọc dùng, đờ mờ tôi đều thấy tuyệt vọng."

"Mọi người nhìn biểu cảm của Vạn Nhân Trảm đi, ban nãy bọn họ cứ chắc chắn muốn xem bằng được, bây giờ ha ha ha, cũng coi như là cầu được ước thấy."

"Mấy người, đm tại sao không nói rõ, bây giờ còn đang khóc đây nhìn cái gì cũng thành hai hết."

"Bởi vì không nói rõ được, cái này mà không tự trải nghiệm thử một lần thì cơ bản không biết sao lại được gọi là 'con dao khốn nạn'."

Hòa Ngọc bất đắc dĩ: "Vậy trang bị này có thể chứ?"

Không ai nói gì cả.

Hòa Ngọc: "Không thấy rõ à? Còn muốn nhìn lại không?"

Cậu vươn tay ra, năm, sáu bàn tay cùng đồng thời ấn chặt tay cậu lại, ngăn cản động tác của cậu.

Vẻ mặt Cách Đới dại ra, giọng nói khàn khàn: "Thấy rõ rồi, không cần nhìn, cũng không muốn nhìn nữa."

Trấn Tinh chậm chạp chớp đôi mắt tan rã: "Hay là thảo luận chi tiết cách bắt hung thủ đi."

Eugene vô thức lẩm bẩm một cách máy móc: "Đúng, thảo luận chi tiết, thảo luận chi tiết."

Lúc rời khỏi nhà ăn, ông chú căng tin đang thu dọn đồ đạc. Ông ta có hơi trầy trật khi bưng một chậu lớn thức ăn thừa lên, từ cửa sổ đi về phòng bếp, vô cùng nghiêm túc.

Hòa Ngọc nhìn thấy, dừng bước, quay đầu cười hỏi ông ta: "Chú ơi, chú cần cháu giúp gì không?"

Ông chú căng tin nghe vậy, lập tức vẫy tay: "Cần chứ cần chứ, trời, thầy Hòa và học sinh của cháu thật sự quá tốt, eo chú không được ổn, dọn đi dọn lại rất vất vả, đang lo không có ai giúp chú."

Hòa Ngọc: "Học sinh ba tốt, mau đi chuyển đồ giúp chú ấy đi."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Hòa Ngọc: "Em còn một tín chỉ."

Vạn Nhân Trảm giận dữ đi qua giúp, tuy rằng động tác của gã hấp tấp, vẻ mặt đều viết mấy chữ bực mình và không có ý tốt, nhưng đúng là một tên làm ăn được, bàn ăn mà ông chú căng tin không bê nổi, gã mỗi tay một cái, khiêng vô cùng nhẹ nhàng.

Ông chú căng tin cười híp mắt: "Ngoan, cậu học sinh này tốt thật."

Hòa Ngọc nhìn đồ ăn thừa, thuận miệng cảm thán một câu: "Nhiều đồ thừa để lãng phí vậy, tiếc quá đi."

Ông chú căng tin đau lòng: "Haizz, đúng thế, thật sự rất đáng tiếc, chỉ có thể chia ra ăn cùng các nhân viên thôi."

Hòa Ngọc gật đầu, không nói gì nữa.

Chờ tới lúc Vạn Nhân Trảm thở phì phò vì chuyển đồ xong quay về, Hòa Ngọc nhấc chân đi đầu tiên, theo bản năng, những người khác cũng đi theo.

"Hòa Ngọc, rồi có một ngày tao sẽ g**t ch*t mày." Vạn Nhân Trảm nghiến răng.

Hòa Ngọc không để ý đến gã, quay đầu nhìn lại, ông chú căng tin đang bận rộn thu dọn thức ăn thừa, động tác vô cùng thuần thục.

Eugene tò mò: "Cậu đang quan sát ông chú căng tin bởi vì thân hình ông ta rất giống hung thủ."

Hòa Ngọc gật đầu, trả lời: "Bất cứ ai giống hung thủ đều không thể bỏ qua."

Eugene cũng quay đầu nhìn lại, sau đó thu hồi tầm mắt: "Không biết cậu nghi ngờ điểm nào, nhưng dựa theo phân tích của tôi, ông ta đúng là một đầu bếp."

Quỳnh gật đầu, cô ta hiểu khá rõ những người trà trộn vào hành tinh hỗn loạn, cũng có một phân tích nói: "Tay nghề của ông chú căng tin không phải chỉ ba tháng là có thể luyện ra, hơn nữa động tác ông ta ở phòng bếp vô cùng thành thạo, đã từng nghiêm túc học qua."

"Cao thủ cấp S có thích nấu cơm không?" Nguyên Trạch hỏi.

Trấn Tinh nghĩ một lát, lắc đầu: "Tuy mỗi người đều có sở thích của mình, nhưng có thể trở thành cao thủ cấp S, chắc chắn là đặt năng lực chiến đấu lên hàng đầu rồi." Dừng một chút, gã bổ sung: "Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng cao thủ có sở thích này."

Quỳnh: "Đúng rồi, còn một người nữa."

Hòa Ngọc nhìn về phía cô ta.

Quỳnh trả lời: "Giáo viên y tế, thân hình cũng gần như giống như thế."

Mặt Cách Đới không chút thay đổi: "Cho nên rất rõ ràng, trong phó bản này, tất cả những người bị tình nghi đều có thân hình giống nhau, mà chúng ta phải tìm được hung thủ thật sự trong số đó, loại trừ những người không phải là hung thủ thật." Gã cũng cảm nhận được cái sự rắc rối của phó bản này.

"Quá rắc rối mà còn rất tốn thời gian, đã bị chiếm hơn bốn mươi nghìn slots, còn đang tiếp tục tăng, chúng ta không thể chậm trễ nữa." Vẻ mặt Đường Kha nghiêm túc nói.

Eugene: "Cho nên vẫn làm theo cách của Hòa Ngọc nói đi."

Hòa Ngọc không nói gì, cậu đang thất thần.

Bình Luận (0)
Comment