Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 105

Bởi vì, lúc này cậu thấy được bình luận có một số việc khiến cho cậu chú ý.

"Phó bản này khó thật sự, trong tất cả phó bản, chỉ có trường đào tạo Lê Minh là chưa có ai vượt qua thành công."

"Bọn Trấn Tinh còn chưa thành công, những người khác sao có thể thành công được?"

"Phó bản trường đào tạo Lê Minh đã giết mấy trăm người rồi, hung thủ là ai cũng chưa thấy đã bị giết hết rồi, chậc chậc, quả nhiên là phó bản khó nhất trong trận đấu vòng loại lần này."

"Những phó bản khác đã có rất nhiều người thăng cấp rồi."

"Đúng thế, hơn nữa có rất nhiều người có biểu hiện ưu tú, đúng là ngoài ý muốn."

"VI vI mọi người mau đi xem phó bản Phi thuyền tử vong 98 đi, xuất hiện tuyển thủ số 1234 Lăng Bất Thần của Trái Đất!"

"Tuyển thủ Trái Đất cũng có nhiều mà, ngạc nhiên làm gì?"

"Anh ta chiếm được một bộ trang bị cực kỳ cực kỳ trâu bò, tuy rằng không phải là bảo vật cấp thần, nhưng tuyệt đối sắp chạm tời ngưỡng bảo vật cấp thần, đm, hơn nữa vô cùng hữu dụng."

"Đệt, tôi đi xem một lát."

Lăng Bất Thần.

Hòa Ngọc nhướng mày, ở vòng tuyển chọn, người Trái Đất đầu tiên lên đảo chính là Lăng Bất Thần, còn tuyển thủ Trái Đất thứ hai lên đảo là Bạc Kinh Sơn, cậu vẫn nhớ rõ hai cái tên này. 

Lăng Bất Thần có được trang bị vô cùng ghê gớm sao? Người xem không nói là gì, khiến Hòa Ngọc có chút tò mò.

Phó bản trường đào tạo Lê Minh này, chỉ sợ còn khó khăn hơn trong tưởng tượng của cậu, nếu không thì dù cái phó bản này đã mấy trăm người chết nhưng vẫn chưa một ai thấy hung thủ là ai. 

Chậc chậc, vận may của cậu đúng là.

"Hòa Ngọc." Eugene đẩy Hòa Ngọc. Đôi mắt Hòa Ngọc tập trung, bình tĩnh hồi phục: "Nhưng tôi vẫn là câu nói đó, dẫn hung thủ ra sau đó tạo thành hậu quả gì đó không thu dọn được, cũng đừng trách tôi, tự gánh vác hậu quả đấy."

Vạn Nhân Trảm châm chọc một tiếng: "Đồ nhát gan."

Buổi tối.

Từ sau khi Yuno chết, có một thời gian dài lớp phó học tập không thể ngủ ngon. Chú bảo vệ quan tâm con trai, dạo này hay bảo cậu ta đến chỗ ông ấy ngủ, có ông ấy trông, lớp phó học tập mới có thể miễn cưỡng ngủ một giấc ngon. Đêm nay cũng thế, theo thường lệ cậu ta đi đến phòng bảo vệ.

Nhưng mà đi được nửa đường, cậu ta "đụng vào" Vạn Nhân Trảm, lần này, lớp phó học tập tuyệt đối không cố ý, cũng không biết Vạn Nhân Trảm xuất hiện từ đâu. Cậu ta chưa mở miệng, Vạn Nhân Trảm đã túm lấy cổ áo cậu ta: "Lại là mày."

Lớp phó học tập cũng thấy rõ mặt Vạn Nhân Trảm, sửng sốt.

"Lần trước không xử được mày, lần này là tự mày đụng phải tao nên đừng có trách tao đấy." Nói xong, gã nhấc lớp phó học tập lên, hung hãn đấm mấy đấm. Vết thương không nặng, nhưng gã đánh hết vào mặt. Thế nên trông sẽ thấy vô cùng nghiêm trọng, mặt mũi bầm dập, cực kỳ đáng thương.

Vạn Nhân Trảm đạp cậu ta một cái, lạnh lùng bước qua, cao ngạo rời đi. Đợi đến lúc sau khi rời đi, đến khi lớp phó học tập không trông thấy bóng lưng mình đâu nữa, Vạn Nhân Trảm trở về đội, gã hất cằm lên: "Thế nào, tao thể hiện tốt chứ?"

Hòa Ngọc gật đầu, tán dương nói: "Rất tốt." Khóe miệng Vạn Nhân Trảm nhếch lên.

Hòa Ngọc: "Phát huy bản chất của một tên khốn nạn đến cực hạn, không có dấu vết diễn kịch, là chính bản thân không cần diễn."

Vạn Nhân Trảm: "Hòa Ngọc, đ* mẹ mày!"

Bình Luận (0)
Comment