Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1034

Lời này vừa nói ra, chân mày của mọi người lập tức đều nhăn lại vào nhau.

Ánh mắt Hòa Ngọc sâu không thấy đáy, lắc đầu: "Chỉ là trong suy tính của tôi, xác suất vượt ngục thành công thấp hơn thất bại rất nhiều, còn về tại sao, bây giờ tôi vẫn chưa biết."

"Đi lên xem thử đi." Eugene cắn răng, nhấc chân bước về phía trước: "Đã đi đến bước này rồi, làm sao cũng phải đi đến cuối cùng!"

Đến mặt đất, tìm được cửa của nhà giam, cắt một lỗ để ra ngoài, bọn họ xem như vượt ngục thành công rồi.

Ở Liên Bang, nếu như bọn họ công khai vượt ngục thế này sẽ bị xem như tội phạm trốn thoát, bị truy sát, nhưng đây là phó bản, cho dù tiếng động ầm ĩ lớn thế nào, chỉ cần bọn họ ra ngoài thì xem như thành công, là có thể thăng cấp.

Ở mặt đất bọn họ không chỉ phải tìm biên giới hoặc cửa của nhà giam, còn phải tìm ra sát thủ, thời gian vô cùng có hạn, một giây cũng không thể chậm trễ, bọn họ bắt buộc lập tức đi lên.

Eugene đi đến bên cạnh cầu thang, dừng bước: "Cầu thang này nhìn có vẻ hình như không có vấn đề, nhưng cứ cảm thấy có hơi kỳ lạ, chúng ta đi cầu thang hay là lại cưa trần nhà?"

Khúc Vật: "Cưa trần nhà đi, cầu thang này xuất hiện ở đây trông cực kì khác thường, hơn nữa, nếu như sau khi chúng ta lên trên cầu thang lại biến mất, rất nguy hiểm."

Quỳnh lắc đầu: "Tôi đề nghị hãy đi cầu thang."

Cô ta nhanh chóng phân tích lý do của bản thân: "Cưa trần nhà cần thời gian, bây giờ thứ chúng ta thiếu nhất chính là thời gian. Hơn nữa, trên lầu không còn là nơi nhốt quái vật nữa, là mặt đất nhà giam, là nhà giam chính."

Hơn nữa, cho dù bọn họ cưa một cái lỗ ở ngay mặt đất của nhà giam, tiếng động có thể không nhỏ, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì...

Quỳnh ủng hộ đi cầu thang.

Seattle nhìn về phía cô ta: "Cô có cách gì?"

Quỳnh kéo sợi tơ trên tay: "Tôi với Eugene lên trên trước, Lăng Bất Thần yểm trợ ở phía sau, tôi dùng sợi tơ cột chúng ta lại với nhau, nếu như tôi thành công lên trên, thì kéo các người lên, nếu như tôi và Eugene thất bại, các người kéo chúng tôi xuống."

Đây đều là vì để phòng ngừa cầu thang có bẫy.

Đoàn Vu Thần gật đầu đồng ý: "Có thể, thử xem đã."

Hòa Ngọc cũng không phản đối, chỉ là khi cậu đi đến bên cạnh cầu thang, quan sát kỹ càng cầu thang không bình thường này, cầu thang này nhìn có vẻ giống như đang cử động vậy?

Quỳnh đã cột mọi người lại với nhau, cô ta và Eugene đi phía trước, người đầu tiên bước lên cầu thang.

Chân của Eugene cẩn thận từng li từng tí giẫm lên, giẫm một cái, nhanh chóng rút lại.

Đoàn Vu Thần nôn nóng: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?!"

Chân của Quỳnh lơ lửng trong không trung, không dám để xuống.

Eugene chớp mắt, mắt tràn ngập sự giảo hoạt, nhếch miệng cười: "Không có gì, chỉ là thăm dò một chút."

Nói xong, cả người gã cũng đạp lên, không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người: "...."

Bình luận: "'... Giỡn một chút vậy mà anh ta vui vẻ thế hả?"

Bình luận: "Phục Eugene lắm luôn, chuyện này vậy mà còn có thể giỡn một chút."

Bình luận: "Ha ha ha, có chút đáng yêu."

Bình Luận (0)
Comment