Bạn tốt của Joe sửng sốt, một lúc lâu sau mới khàn khàn giọng: "Hòa Ngọc... Người này đúng là quá thông minh."
Họ đều đã biết Hòa Ngọc thông minh, nhưng mỗi lần đều bị sự thông minh của cậu làm thay đổi nhận thức.
Trấn Tinh, Eugene, Quỳnh, Đoàn Vu Thần, Nguyên Trạch, Trảm Đặc, Seattle... không phải họ không thông minh, nhưng so sánh với Hòa Ngọc thì vẫn sẽ có chút chênh lệch. Dẫu cho họ có là người thông minh, ở trong phó bản, thì đều sẽ cam chịu để Hòa Ngọc trở thành "não" của họ.
Joe gật đầu tán đồng, so với vẻ không xem trọng lúc trước, thì trong mắt ông ta lúc này đều là vẻ tán dương. Thậm chí, ông ta còn tham gia nhục mạ tổ tiết mục, lúc này tất nhiên là tràn đầy thưởng thức: "Đúng vậy, cậu ta rất thông minh, tin tức không đủ thì làm giả thiết A, giả thiết B... Sau đó đưa ra kết luận mỗi một giả thiết, rồi lại căn cứ vào tin tức, bằng chứng kết luận của cậu ta, xác định lựa chọn."
Bạn tốt lập tức ngồi thẳng người, giọng nói lộ vẻ gấp gáp: "Hòa Ngọc thông minh như vậy, có thể vượt qua phó bản này không?"
Joe hít sâu một hơi, kiềm nén cơn tức giận: "Tôi không biết, nhưng tôi có thể xác định được một điều - Hòa Ngọc sẽ không cam chịu số phận, không đến thời khắc hoàn toàn tử vong, thì cậu ta sẽ không ngừng giãy giụa. Hơn nữa, cậu ta càng ngày càng thông minh, có rất nhiều ý tưởng mà chúng ta không đoán ra."
Ông ta nhìn về màn hình phía trước, ánh mắt trôi xa: "Cái gọi là kẻ ra tay ở sau màn, lẩn trốn rất kỹ, ảnh hưởng cực lớn, Hòa Ngọc so chiêu với hắn, mà chúng ta chỉ có thể xem cuộc chiến."
Nếu yêu cầu họ hỗ trợ, họ tất nhiên sẽ vì đạo nghĩa mà không chùn bước, nhưng trong lúc đám Hòa Ngọc đang thi đấu, họ không nhúng tay được, chỉ có thể gây áp lực với tổ chương trình.
Giọng của Joe càng lúc càng khẽ, khẽ đến mức dường như không nghe thấy: “Tôi rất mong đợi đến ngày cậu sống sót ra ngoài, Hòa Thần.”
Người bên ngoài nghị luận, còn người bên trong đấu trường thi đấu không biết, họ đang liều mạng chạy như điên.
Chỉ có thời gian một phút, họ đã chạy như điên từ ven tường về phòng huấn luyện, họ đã dùng mất mười giây, thời gian chỉ còn lại bốn mươi giây.
Chui vào chiếc lồng giam lúc trước đã nhốt họ, Quỳnh trở tay, sợi tơ buộc lại bộ phận bị rơi xuống của lồng giam, lại kéo lồng giam tiến vào thang máy dịch chuyển.
Lúc này, chỉ còn lại ba mươi giây.
Eugene nhìn cánh cửa mà bản thân đã vất vả cưa mở, vẻ mặt phức tạp: "Đúng là không thể ngờ tới, vất vả lắm mới mở ra được, chúng ta còn phải chủ động khoan nó lại..."
Seattle cười khổ: "Hết cách rồi, phải ngồi thang máy dịch chuyển."
Đoàn Vu Thần: "... Quả nhiên, thứ này cũng không phải tồn tại vô cớ, chúng ta quả thật phải dùng tới nó, may mắn là trước đó đã từng thẩm vấn Số 4, biết từ mặt đất có thể trực tiếp đi đến tầng 7."
Đúng vậy, họ muốn đến tầng 7. Mặc dù đêm hỗn loạn ở chỗ nào cũng đều không an toàn, nhưng ít ra thì tầng 7 là nơi mà họ quen thuộc, hơn nữa sự tồn tại của ký túc xá, nó là sự tồn tại tất yếu. Nếu họ không thể chạy thoát lần nữa, thì dựa theo lịch trình, lúc này hẳn là họ sẽ ở tầng 7 chuẩn bị ngủ.
Dịch chuyển rất nhanh, chỉ dùng ba giây đã từ mặt đất đi tới tầng 7 dưới lòng đất, thời gian còn dư lại mười bảy giây.
Nơi dịch chuyển đúng là trung tâm sảnh lớn, tầng này còn sót lại ba thủ vệ đều ở sảnh lớn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn họ rơi xuống đất, theo bản năng xoay người muốn chạy trốn.
Quỳnh cùng Seattle, bắt lấy một thủ vệ lao về phía phòng nữ.
Eugene đưa Hòa Ngọc cùng với Đoàn Vu Thần, Đoàn Vu Thần đưa Trấn Tinh, Lăng Bất Thần đưa Khúc Vật và một thủ vệ khác, lao về phía phòng nam.
Thời gian chỉ còn lại mười giây.
Buộc họ phải mở cửa, vọt vào, thời gian chỉ còn lại năm giây.
Bốn người Eugene trở lại 706.
Hòa Ngọc, Lăng Bất Thần trở lại 705, Số 4 đang nằm ở trên giường, nét mặt khiếp sợ giống như gặp quỷ.
Đúng vậy, Số 4 vẫn còn ở đó.
Nhưng lúc này, anh ta tình nguyện bản thân không ở đây nữa...