Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1045

Số Bốn: "..."

Những người này không phải đã chạy thoát rồi sao? Tại sao lại quay trở về nữa?!

Cửa lớn ở hành lang đóng lại, đúng 23 giờ. Thời gian đã đến, đèn tắt, mọi người nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở.

[Đêm hỗn loạn bắt đầu.]

Mọi người lập tức chìm vào giấc ngủ say, mất đi ý thức.

Tiến sĩ Cam Luân có hơi ngơ ngác. 

Lúc này ông ta và trưởng cai ngục Laners cũng ở một góc nào đó trên mặt đất, bọn họ tới để ngăn cản vật thí nghiệm vượt ngục. Không ngờ tới vật thí nghiệm ông ta thèm khát mới vừa đi lên, còn chưa kịp ngăn cản, đã nhìn thấy bọn họ chạy như điên thẳng một đường về tầng 7... 

Cực kỳ chủ động mà ngoan ngoãn quay lại, trở về nơi ban đầu bọn họ đã chạy trốn.

Chuyện này khiến tiến sĩ Cam Luân cũng không nhịn được mà suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ đã biết ông ta sẽ tới bắt bọn họ?

Trầm mặc thật lâu, tiến sĩ Cam Luân nuốt nước miếng: "May là bọn họ không sao, nếu như bọn họ bị hệ thống phòng ngự của nhà giam xoá sổ, thì tôi sẽ đau lòng chết mất."

Ông ta có kỳ vọng rất cao đối với nhóm vật thí nghiệm này, thậm chí còn vì bọn họ mà mất đi bán thành phẩm của tầng 6 đến tầng 2. Nếu bọn họ bị hệ thống phòng ngự của nhà giam công kích mà chết, thì ông ta sẽ đau lòng tới chết.

Trước đó, tiến sĩ Cam Luân nhìn thấy bọn họ chạy trốn đến tầng 1 dưới lòng đất, ông ta biết phía trên còn có bẫy, hơn nữa lúc này cách 23 giờ không xa, ông ta đã chờ bọn họ bị dịch chuyển xuống... Không ngờ tới những người này phối hợp vô cùng ăn ý, không chỉ không bị lồng giam dịch chuyển xuống, còn chạy tới bên tường nhà giam trước 23 giờ.

Lúc đó tiến sĩ Cam Luân rất nóng nảy, mặt đất không phải địa bàn của ông ta, ông ta không có cách nào trực tiếp điều khiển, chỉ có thể lập tức tự mình đi lên ngăn cản cùng với trưởng cai ngục Laners.

Nhưng thật sự không ngờ tới, không cần đến bọn họ. Mấy vật thí nghiệm kia lại chạy về... Chuyện này làm cho tiến sĩ Cam Luân cảm thấy mờ mịt.

Laners hơi rũ mắt: "Đúng vậy, may là không có chuyện gì, có lẽ là bọn họ đã phát hiện hệ thống phòng ngự của nhà giam, cho nên không vượt ngục, ngược lại còn quay trở về tầng 7."

"Vậy thì thật sự quá tốt, chỉ cần vật thí nghiệm không có chuyện gì là được!"

Tiến sĩ Cam Luân lộ ra vẻ mặt hưng phấn, giọng nói kích động: "Đi, trở về, bây giờ lập tức chuyển bọn họ đến - không được, bây giờ không được, buổi tối bọn họ sẽ nổi nóng."

Ông ta kiềm chế sự kích động, lý trí nói: "Bây giờ không thể bắt bọn họ, nhưng mà cũng không sao cả, chỉ chờ qua đêm mà thôi."

Tiến sĩ Cam Luân vừa nói, vừa mừng rỡ quay người.

Sau lưng, đôi mắt của Laners chuyển đổi giữa màu nâu và màu xanh lam, vẻ mặt tối tăm khó mà nhận ra.

Hòa Ngọc có thể mơ hồ cảm nhận được có người đang vác mình, cậu bị người ta đẩy ra khỏi ký túc xá, rồi một đường đi xuống, tiến vào phòng thí nghiệm quen thuộc dưới lòng đất. Lướt qua tầng 8, trực tiếp tiến vào tầng 9.

Mà phía trước phía sau người đều có âm thanh, rất hiển nhiên, những người khác đều bị vác đi cùng cậu.

Hòa Ngọc chỉ có ý thức mơ hồ, cơ thể vẫn còn rất nặng nề, cảm giác buồn ngủ khiến cậu không mở mắt ra được, nếu không phải não của cậu hoạt động mạnh hơn người bình thường, thì cũng sẽ không phán đoán được bất cứ thứ gì.

Giường của cậu dừng lại, rồi sau đó, có người dùng còng tay cố định cậu ở trên giường di động.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc của tiến sĩ Cam Luân vang lên: "Những vật thí nghiệm này rất gian xảo, nhất định phải còng cho chặt, không thể để cho bọn họ trốn thoát."

Trợ lý hỏi: "Vậy có cần tiêm thuốc mê vào cho bọn họ không?"

Tiến sĩ lập tức giậm chân: "Không được!"

Ông ta nâng cao giọng dặn dò: "Nhóm vật thí nghiệm này rất quan trọng, không thể tự ý tiêm bất cứ thứ thuốc gì vào cho bọn họ, chờ sau khi tôi lập kế hoạch xong, tôi sẽ tự thực hiện."

Bình Luận (0)
Comment