Bình luận: "Tôi cũng đau đầu lắm rồi."
Bình luận: "Làm khán giả, tôi biết ai là hung thủ, nhưng tôi không biết sát thủ!"
Bình luận: "Hệ thống vốn không gợi ý rằng sát thủ rốt cuộc là ai."
Khi mọi người đang vô cùng đau đầu, thì tiếng bước chân vang lên.
Tiến sĩ Cam Luân hưng phấn tiến vào, tầm mắt đảo quanh những người đã tỉnh lại, hai mắt sáng lên, đi nhanh về phía trước, giọng điệu kích động: "Nhóm vật thí nghiệm yêu quý của tôi, cuối cùng thì các người cũng tỉnh rồi, đã lâu không gặp, thật sự rất nhớ các người!"
Tiến sĩ Cam Luân là người đàn ông trung niên, diện mạo nho nhã, mặc một áo khoác trắng lớn, khí chất vô cùng trầm tĩnh, nhưng bởi vì phấn khởi trong mắt, cùng với vẻ mặt điên cuồng, khiến ông ta mang cảm giác áp bách dày đặc, khiến lòng người lo sợ.
Mặt Eugene không chút biểu cảm: "Hôm qua vừa mới gặp xong..."
Tiến sĩ Cam Luân nhìn sang gã, lập tức trừng mắt: "Ồ, là cậu à, kẻ đáng ghét của hành tinh Cơ Giới, người đâu, nhốt cậu ta lại, nghiên cứu của tôi tạm thời không cần cậu ta."
Eugene nghe vậy liền trừng mắt với Cam Luân, tóc bạc khẽ lay động: "Nếu ông biết tôi là người của hành tinh Cơ Giới Tinh, thì chắc cũng biết hành tinh của chúng tôi có thù tất báo, nếu ông dám làm thí nghiệm với tôi..."
Eugene có ý muốn đe dọa tiến sĩ.
Nhưng mà, tiến sĩ Cam Luân chẳng thèm để ý mà xua xua tay, ánh mắt càng thêm điên cuồng: "Cậu biết tôi đang làm thí nghiệm gì sao? Chỉ cần tôi thành công, thì tôi chính là người mạnh nhất vũ trụ, tôi là cha của thần, không ai có thể làm tôi bị thương, tất cả mọi người sẽ cầu xin được nhìn thấy tôi!"
Vì thế, Eugene hùng hùng hổ hổ vẫn bị đẩy đi mất. Dưới tình huống này, cũng không biết gã và đám người Hòa Ngọc ai sẽ an toàn hơn.
Tiến sĩ Cam Luân cũng hạ sự cuồng nhiệt xuống, rửa tay xong, nở nụ cười đi về phía năm người còn lại, hiển nhiên là chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm.
Hòa Ngọc là số 1, giường ngủ cũng ở đầu tiên.
Tiến sĩ Cam Luân đi về phía cậu, đặt dụng cụ kiểm tra đo lường lên trên người cậu.
Hòa Ngọc vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh nhìn tiến sĩ Cam Luân thao tác, không hoảng loạn một chút nào, ánh mắt thong thả cực kỳ, không những không chút sợ hãi, mà thậm chí còn tràn đầy tò mò.
Tiến sĩ Cam Luân hơi khựng lại: "Cậu không sợ à?"
Hòa Ngọc khẽ cười: "Không sợ."
Cậu nhìn về phía tiến sĩ Cam Luân, ánh mắt nghiêm túc: "Tiến sĩ, trước khi tiến hành thí nghiệm, tôi nghĩ, có lẽ ông nên nghe những lời tôi muốn nói trước đã."