Lăng Bất Thần nghiêng đầu nhìn về hướng đó, ánh mắt tối sầm: "Tiến sĩ Cam Luân, có lẽ ông nên dùng chúng tôi làm thí nghiệm trước, thể chất của số 1 quá kém, sau khi tiêm thuốc của ông có thể sẽ chết ngay lập tức."
Quỳnh: "Không phải là có thể, mà là chắc chắn."
Seattle: "Kết quả đã được định trước, không cần phải thí nghiệm."
Đoàn Vu Thần cũng lo lắng: "Tiến sĩ, nếu ông muốn nghiên cứu cậu ta, hãy để cậu ta sống!"
Loại thuốc này đến Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm cũng không chịu được, còn với thân thể nhỏ bé của Hòa Ngọc, chỉ cần tiêm một mũi thôi là chắc chắn sẽ lấy đi mạng sống của cậu!
Vẻ mặt bốn người sốt ruột, cố gắng đấu tranh hai lần nhưng không thể thoát khỏi.
Nghe vậy, trên khuôn mặt điên cuồng của Tiến sĩ Cam Luân hiện lên sự châm biếm, cười lạnh nói: "Quan hệ của các người tốt thật đấy, đến lúc này rồi mà vẫn còn có thời gian lo lắng cho người khác."
Ông ta cúi đầu nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt cực kì lạnh lẽo: "Nếu như cậu chết, vậy là đã chứng minh cậu không có giá trị nghiên cứu."
Chỉ số cực thấp có giá trị nghiên cứu, nhưng mà đây không phải là hướng nghiên cứu của Tiến sĩ Cam Luân.
Hòa Ngọc vì cái này mà chết, ông ta cũng không tiếc.
Vừa dứt lời, ông ta quả quyết tiêm thuốc vào người Hòa Ngọc, nhưng mà, cuối cùng chỉ tiêm được nửa liều.
Hòa Ngọc vẫn giữ bình tĩnh như cũ, ánh mắt nhìn Tiến sĩ Cam Luân, không một chút sợ hãi cái chết cận kề.
Tiến sĩ nghiêm túc quan sát cậu, cũng quan sát thiết bị bên cạnh.
Trong thời gian ngắn sau khi thuốc được tiêm vào, cơ thể Hòa Ngọc vặn vẹo giãy giụa, sau đó khuôn mặt cậu trở nên đỏ bừng, bên trong đôi mắt cũng hiện ra màu đỏ tươi.
Dưới làn da trắng bệch, mạch máu bắt đầu chảy màu khác, có thể cảm thấy được có cái gì đó đang giữ cơ thể cậu, mà da của cậu cũng càng ngày càng đỏ, dường như khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị căng nổ, cả người đều vặn vẹo trong phút chốc.
Làn da trắng bệch càng trắng hơn, những hạt mồ hôi to lớn trên trán ứa ra, làm ướt những sợi tóc lòa xòa trên trán.
Bình luận: "Vãi! tiêm thật luôn rồi kìa!"
Bình luận: "Mẹ kiếp, Hòa Ngọc sắp chết rồi hả? Cậu ta sao thế này? Không phải cậu ta muốn tiến sĩ nghe cậu ta nói sao? Sao ông ta lại không ngừng lại?!"
Bình luận: "Hình như là do Hòa Ngọc cũng không định ngăn cản..."
Bình luận: "Tiến sĩ chỉ mới tiêm có nửa liều, vẫn cứu được, trước đây Trấn Tinh đã tiêm ba liều, sau đó thêm một liều tăng cường, Hòa Ngọc ráng chống đỡ được mà!!"
Khán giả, Đoàn Vu Thần và những người khác lo lắng muốn chết.
Mà đến lúc này rồi, Hòa Ngọc vẫn như cũ nhìn Tiến sĩ Cam Luân, cặp kính kết tinh thành sương mù làm cho đôi mắt của cậu trông như mơ hồ.
Giọng của cậu khàn, điệu cười như cũ: "Thì ra đây là thuốc ông tiêm vào người bọn họ, đúng là đồ tốt nhỉ."
Tiến sĩ Cam Luân vô cùng kinh ngạc nhìn cậu.
Rất ít vật thí nghiệm nói thuốc này là đồ tốt, người số 1 này sắp chết đến nơi, vậy mà còn nói thuốc này là đồ tốt?
Nỗi đau mà cậu chịu lúc này không cần phải nghi ngờ gì nữa, cơ thể như bị thiêu cháy từ bên trong, đỏ rực, tiếng báo động trên thiết bị kêu bíp bíp, cho biết cơ thể của cậu đang trong trạng thái nguy hiểm.
Giọng của cậu càng ngày càng khàn, nhưng vẫn rõ ràng như cũ: "Năng lượng, thuốc này là năng lượng đặc có tác dụng đặc biệt, có thể sánh với thuốc sinh mệnh, hơn nữa là có thể tiến hóa vật thí nghiệm, cải tạo, cải tạo cơ thể... của vật thí nghiệm."
Tiến sĩ Cam Luân kinh hãi, ánh mắt càng ngạc nhiên.
Hòa Ngọc nhắm mắt lại, hít thở trở nên nặng nề, giọng nói cũng bởi vậy mà run rẩy: "Nhưng mà, đa số cơ thể của các vật thí nghiệm đều không thể chịu nổi cái này, cải tạo như vậy, nếu như không phải chết rồi thì... Cũng là điên mất rồi..."