Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1056

Cậu đang cố gắng duy trì tỉnh táo, nói rõ ràng nói từng từ một: "Vật thí nghiệm từ tầng 6 đến tầng 2, là do ông, là do ông kết hợp động vật, thực vật và con người với mưu đồ, mưu đồ tăng thêm sức chịu đựng, làm cho... Làm cho con người có thể tiếp nhận được thuốc mà ông tiêm vào."

"Làm sao cậu biết được?!" Tiến sĩ Cam Luân đứng dậy nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc. 

Ông ta thật sự bị làm cho sốc luôn rồi. 

Cú sốc này không thua kém gì lúc nãy nhìn thấy năng lực chiến đấu cá nhân của Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc không nói nữa, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

Sắp chết rồi sao? Tiến sĩ Cam Luân cau mày thật chặt.

"Bíp bíp."

Thiết bị phát ra âm thanh, đồng thời, vốn dĩ các số liệu nhảy loạn xạ cũng dần khôi phục lại như cũ, năng lực chiến đấu cá nhân lại lần nữa rớt xuống số 2, đồng thời các số liệu khác cũng rớt xuống giá trị gốc như lúc ban đầu.

Lại nhìn Hòa Ngọc, trên thân thể đó màu đỏ dần nhạt đi, sắc mặt trắng bệch như cũ, nhưng nét mặt dần dần ổn định, mồ hôi trên trán vẫn còn đó, nhưng cơ thể không có chút động tĩnh.

Đây là... Chết rồi?! Không đúng! Chết rồi thì trên thiết bị sẽ không hiện lên như vậy!

Nhưng mà nếu như không chết, vậy còn nửa ống thuốc cậu ta vừa mới tiêm đâu rồi?

Tiến sĩ Cam Luân tầm mắt nhìn vào thiết bị, đầu lông mày có thể kẹp chết con muỗi.

Nghĩ một lúc, ông ta lấy nửa ống thuốc còn lại lên, chuẩn bị tiêm cho Hòa Ngọc lại lần nữa thử xem...

Hòa Ngọc chậm rãi mở mắt: "Tiến sĩ, ông mà tiêm thêm nửa ống nữa là tôi có thể chết thật đấy."

Màu đỏ tươi trong mắt cậu biến mất, thay vào đó là sự trong trẻo.

Tiến sĩ Cam Luân "!!!"

Ông ta bỗng nhiên lùi về sau hai bước, chứng tỏ đã bị người đàn ông "xác chết vùng dậy" trước mặt làm cho bất ngờ đến nỗi giật mình.

Vừa nãy có vẻ như sắp chết đến nơi, sao bây giờ đột nhiên trở lại bình thường rồi?

"Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với cậu thế này?" Tiến sĩ Cam Luân đã gặp phải vấn đề mà ông ta chưa từng gặp trong sự nghiệp nghiên cứu của mình.

Hòa Ngọc giật giật khóe miệng: “Tiến sĩ, ông ngồi xuống, bây giờ có thể nghe tôi nói rồi chứ?”

Tiến sĩ Cam Luân chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn Hòa Ngọc, mang theo sự tò mò và đánh giá, cùng với nhiều sự nghi hoặc khó hiểu.

Ông ta không sợ Hòa Ngọc làm hại mình, suy cho cùng bọn họ đều bị trói.

Sau khi Tiến sĩ Cam Luân ngồi xuống, nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn xinh đẹp của Hòa Ngọc, ông ta tỏ vẻ hoài nghi: "Tôi rõ ràng đã tiêm cho cậu nửa liều, không cần biết cậu đã xảy ra cái gì, sống hay chết, chỉ số cũng không thể không thay đổi, rốt cuộc cơ thể cậu có vấn đề gì?"

Hòa Ngọc hết sức thản nhiên: "Ông có thể thử xét nghiệm não của tôi."

Tiến sĩ Cam Luân sững sờ một lúc, cuối cùng mím môi giơ tay tiến hành xét nghiệm não của Hòa Ngọc, ông ta không nhận ra rằng không biết từ lúc nào ông ta đã coi trọng Hòa Ngọc, thậm chí bị cậu dẫn dắt.

Giờ phút này, lực chú ý của ông ta đều đặt ở vật thí nghiệm số 1, đến cả số 5 - Trấn Tinh mà ông ta coi trọng cũng không thể lấy đi lực chú ý của ông ta.

Bình Luận (0)
Comment