"Ha ha ha mày không thoát lòng bàn tay của tao đâu, tao muốn tra tấn mày, sau đó giết mày!" Vẻ mặt Vạn Nhân Trảm càng dữ tợn, nụ cười càng càn rỡ, đây đã không còn là đang diễn kịch nữa rồi, tuyệt đối tròn vai, suýt nữa đi quá nhanh vì kích động, khiến lớp phó học tập không ôm được chân của gã.
Có lẽ dáng vẻ của Hòa Ngọc cũng k*ch th*ch lớp phó học tập, cho nên dù Vạn Nhân Trảm đi nhanh hơn một chút, cậu ta vẫn nhào tới kịp, ôm được: "Đi mau, mau đi mau." Câu này là nói với Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc chần chờ nhìn Vạn Nhân Trảm, lại nhìn lớp phó học tập trên mặt đất, cuối cùng vẫn run rẩy nói: "Em, em buông tha cho chúng tôi đi, nếu không em sẽ gặp báo ứng đấy."
"Ồ, vậy bây giờ báo ứng tao đi." Vạn Nhân Trảm đá bay lớp phó học tập, tay cầm rìu, đánh về phía Hòa Ngọc.
Lớp phó học tập hét lên: "Đi mau."
Quỳnh nhìn đến nỗi trợn mắt há mồm, nghe lớp phó học tập gào lên mới kịp phản ứng, vội hô: "Cứu mạng!" "Mau tới cứu chúng tôi!" Giọng cô gái mảnh mai vang lên trong đêm, cực kỳ rõ ràng.
"Bịch." Vạn Nhân Trảm bị đạp ngã.
Lập tức, một bóng đen xuất hiện, hắn mang theo trang bị ẩn thân, mọi người không trông thấy dáng vẻ của hắn nhưng có thể nhận ra được đây chính là hung thủ đêm đó. Bọn họ đã dụ được hắn ra ngoài rồi.
"Là ai?" Vạn Nhân Trảm hung ác đứng lên, giơ rìu lên. Bóng đen nhanh chóng tấn công gã.
Tuy rằng Vạn Nhân Trảm chưa tới cấp S, nhưng ở ngoài vòng loại gã cũng là một kẻ mạnh hàng đầu, không đến mức một chiêu là thua. Khi trang bị của hai người chạm nhau, Vạn Nhân Trảm bị va phải tạo ra một khoảng cách rất xa, cả người đau đớn.
Vạn Nhân Trảm rít gào: "Hòa Ngọc, sao mày còn chưa ra tay?"
Bọn họ đã thương lượng với nhau, một khi dẫn hung thủ ra, Hòa Ngọc sẽ khiến hung thủ mù mắt ngay lập tức. Nhưng hung thủ đã ra rồi mà Hòa Ngọc lại không có hành động gì, cứ đứng yên đó nhìn bọn họ đánh nhau.
À, không đúng, là nhìn hung thủ đè ra đánh Vạn Nhân Trảm.
Hòa Ngọc nghe vậy, khẽ mỉm cười, chậm rãi lấy ra dao cùn ra, cũng chính cái sự chậm chạp trong chốc lát này, búa của Vạn Nhân Trảm bị đập ra ngoài, bản thân gã cũng bị đánh bay, đập vào tường. Một ngụm máu tươi phun ra. Ánh mắt gã nhìn Hòa Ngọc như muốn ăn thịt cậu.
Hòa Ngọc, tuyệt đối là cố ý.
Bình luận: "Cái này là có ân oán cá nhân rồi."
Bình luận: "Đù, sợ quá, nhưng vẫn muốn xem."
Bình luận: "Đã đeo ba cái kính râm, tôi muốn xem, không ai ngăn được việc tôi muốn nhìn cái ánh sáng đó."
Lúc này, Quỳnh đi đến bên cạnh Hòa Ngọc, lấy một hạt châu thật lớn ra. Năng lực chiến đấu khởi động hạt châu, hạt châu trở nên sáng rực bất thường.
Hung thủ vừa đánh bay Vạn Nhân Trảm ra ngoài, vô thức nhìn qua, sau đó.
Ánh sáng màu trắng chói mắt xuất hiện. Gần như có thể làm mù mắt mọi người.
Vạn Nhân Trảm: "A a a đù, Hòa Ngọc, đm mày chơi trò gì thế, sao nhắm mắt cũng chẳng có tác dụng gì thế này?"
Bình luận: "Đậu má, nhắm mắt cũng không được."
Bình luận: "Tôi không nhìn nữa, vẫn có tác dụng."
Bình luận: "Ba cái kính râm cũng có chút tác dụng, giờ có thể nhìn rõ được."
Cách Đới choáng váng, gã dùng dây lụa màu đen buộc chặt mắt, chỉ có thể nói là tốt hơn lần trước một chút, nhưng cái ảo giác chói mù con mắt vẫn như cũ.
Eugene chớp mắt, giơ ngón tay cái lên: "Đậu má, thứ này quá trâu bò!" Không biết Hòa Ngọc có thể cho gã mượn dao cùn và đôi cánh không.
Trấn Tinh thở dài một hơi: "May là tôi đã buộc ba lớp, còn đeo cả bịt mắt nữa."
Eugene trừng to mắt, không phục: "Ông buộc ba lớp từ khi nào thế?"
Nguyên Trạch nhào về phía hung thủ: "Đừng nói linh tinh nữa, hành động đi!"
Bảy người cùng nhảy qua. Hung thủ cũng kịp phản ứng mình đang trong hoàn cảnh nào, nhưng quả thật hậu quả sau khi đối diện với dao cùn không phải người bình thường có thể chấp nhận được, động tác giơ tay của hắn cũng lảo đảo, mỗi cú đánh trả đều chẳng có sức lực gì.
Trừ Hòa Ngọc ra, chín người khác đều vây quanh tấn công hắn. Cho dù là cao thủ cấp S thì vẫn nhanh chóng bại trận, cảm giác hoa mắt chóng mặt khiến năng lực chiến đấu của hắn chỉ còn lại một phần, rồi bị khối rubik của Trấn Tinh đánh bay về sau, đụng vào tường. Hắn không có năng lượng có thể chống đỡ trang bị ẩn thân, lộ ra dáng vẻ của mình.