Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 108

Khuôn mặt đó vô cùng quen thuộc, họ vừa mới gặp nhau cách đây hai ngày trước.

Ông chú căng tin.

Dường như có vẻ ngoài dự đoán của mọi người vì họ đã từng thảo luận về người này trước đó.

Các dòng bình luận tràn đầy màn hình:

"Mẹ kiếp, thì ra là ông ta."

"Chúng ta đã nghi ngờ từ hiệu trưởng cho đến chú bảo vệ, hiện giờ đến lượt giáo viên y tế, chỉ có ông ta là không nghĩ đến."

"Đúng vậy, ông ta cười giống như vị Phật Di Lặc, luôn vui cười hạnh phúc nhưng hóa ra lại là một kẻ giết người?"

"Thật sự không bao giờ ngờ tới."

"Thì ra là ông ta." Annie kinh ngạc trợn tròn mắt.

Vẻ mặt của ông chú căng tin vô cùng bình tĩnh, khác với nụ cười giống như Phật Di Lặc vào ban ngày, lúc này sắc mặt của ông ta vô cùng u ám, trông khác hẳn với bình thường. Cho dù sắc mặt tái nhợt và hốc mắt đỏ ngầu, ông ta vẫn nỗ lực giữ chặt vũ khí, nhìn chằm chằm vào mười người kia mà không cho bản thân ngã xuống.

"Mấy người là do ai sai đến và tại sao lại muốn giết tôi?" Ông ta khàn giọng hỏi.

Các cao thủ Liên Bang không thích lo chuyện bao đồng, ông ta đến đây là để trả thù, trừ khi được mời tới nếu không các cao thủ cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của người khác. 

Mặc dù năng lực chiến đấu của mười người trước mặt này không mạnh lắm, nhưng họ còn trẻ, mới nhìn thôi ông ta đã biết rằng bọn họ không phải là những nhân vật đơn giản. Ông ta biết những người này không phải do hiệu trưởng mời đến để điều tra hung thủ thật sự.

Vậy họ là ai?

Câu trả lời này chắc chắn không thể được giải đáp, Eugene và những người khác không thể giải thích sự thật về việc show tuyển chọn hàng đầu hay NPC cho ông ta.

Hòa Ngọc nhìn vào ông chú căng tin trước mắt cậu. 

Công nghệ tiên tiến phát triển của Liên Bang cũng có thể mang đến những tác động xấu, chẳng hạn như thế giới phó bản dường như là một thế giới thực, mỗi người trong đó đều có tính cách và trải nghiệm cuộc sống của riêng họ. Hòa Ngọc hoàn toàn không cho rằng những NPC này là giả. Suy cho cùng, cuộc sống của họ tại thế giới này, đối với tất cả bọn họ , là thật.

Không thể giải thích được nên Annie mất kiên nhẫn trả lời: "Tại sao ông lại giết người như vậy, chúng tôi bắt ông cũng là chuyện bình thường."

Ánh mắt của ông chú căng tin vô cùng hung ác và tràn ngập sự thù hận: "Bọn chúng đáng chết!"

Giọng điệu của Cách Đới lạnh lùng như một chiếc máy nói: "Tôi biết bọn chúng đáng chết, nhưng chúng tôi vẫn phải giết ông." Nếu không, họ sẽ là những người phải chết.

Lúc này lớp phó học tập mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cậu ta trợn trừng mắt nhìn mọi người sau đó giận dữ hét lên: "Ông ấy chỉ giết một lũ cặn bã, tại sao chúng mày lại theo phe đám cặn bã đó, vậy ai sẽ bảo vệ cho Yuno?" 

Dường như từng từ từng chữ đều mang theo cảm giác đẫm máu, cậu ta lớn tiếng chất vấn. Ánh mắt cậu ta nhìn họ giống như đang đối mặt với sát nhân thực sự vậy. Rõ ràng, kẻ giết người là ông chú căng tin, họ chỉ đến để bắt tên sát nhân nhưng kết quả lại trở nên đảo lộn.

Eugene bất lực, cũng có chút áy náy: "Chúng tôi cũng không còn cách khác."

Lớp phó học tập trừng mắt nhìn họ, cậu ta vẫn muốn nói điều gì đó nhưng ông chú căng tin ngắt lời cậu ta và bình tĩnh nói: "Tôi đã trả thù rồi, tôi không quan tâm tại sao các cháu giết tôi, nhưng tôi có một vài câu hỏi."

Eugene: "Ông cứ hỏi đi." Đối với một kẻ giết người "có thể tha thứ", gã sẵn sàng dành một sự tôn trọng nhất định.

Ông chú căng tin nhìn về phía Hòa Ngọc đang đứng sau mọi người mà chưa nói một lời nào: "Có phải cháu đã biết chú làm những điều đó không, trông cháu không ngạc nhiên chút nào."

Mọi người nghe vậy, vô thức nhìn về phía Hòa Ngọc theo tầm mắt của ông chú căng tin.

Hòa Ngọc gật đầu.

Mọi người: "..."

Đạn mạc: "'.."

Sao cậu ta lại biết được? Sao cậu ta lại biết tất cả mọi thứ?

Bình Luận (0)
Comment