Bất giác ông chú căng tin mím chặt môi: "Sao cháu lại phát hiện ra?"
Hòa Ngọc đi về phía trước vài bước, đi đến giữa mọi người sau đó nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Chú nguy trang rất tốt, giống như một đầu bếp cực kỳ giỏi, ngày thường luôn tươi cười, không thể nhận ra sự hận thù, chú đam mê nấu ăn và còn nấu rất ngon."
Ông chú căng tin không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào cậu.
Hòa Ngọc thay đổi giọng nói: "Nhưng mà, đồ ăn mà chú nấu quá ngon."
Ông chú căng tin ngạc nhiên.
Hòa Ngọc buông lỏng hai tay bất lực: "Có lẽ do cháu đã trải nghiệm cuộc sống khác nhau nên cháu thấy khó tin khi đồ ăn ở căng tin trường học có thể ngon như vậy. Với tay nghề tuyệt vời như vậy, tại sao chú không mở quán ăn bên ngoài mà lại làm đồ ăn tập thể như thế?" Dừng lại một chút sau đó cậu tiếp tục nói: "Hơn nữa, chú rất quan tâm đến tình hình của trường học."
"Vậy thì sao?" Ông chú căng tin hỏi ngược lại.
Hòa Ngọc chậm rãi nói: "Chú quan tâm đến tình hình trường học như vậy, biết nhiều học sinh chuyển trường đi nhưng tại sao vẫn phải nấu nhiều món ăn như vậy, có vẻ chú cũng không để ý cho lắm, cũng không có nhiều kinh nghiệm làm đầu bếp trong căng tin trường."
Ông chú căng tin im lặng. Ông ta không ngờ rằng mình lại bị nghi ngờ bởi những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, góc nhìn này rất tinh vi nhưng có lý. Hiển nhiên lần trước Hòa Ngọc đã thăm dò ông ta và còn đặc biệt hỏi về vấn đề món ăn.
Eugene và những người khác đều sửng sốt, tất cả trợn tròn mắt nhìn vào Hòa Ngọc.
Đường Kha: "Vậy tại sao hôm qua cậu không nói?"
Hòa Ngọc thản nhiên nói: "Mấy người cũng đâu có hỏi."
Mọi người: "..."
Cơ thể của ông chú căng tin lắc lư, vẫn đứng vững tựa vào vũ khí và khàn giọng nói: "Chỉ dựa vào những điều này mà cháu nghi ngờ chú sao?"
Hòa Ngọc lắc đầu: "Không hẳn." Cậu giơ tay đẩy nhẹ gọng kính: "Dựa vào trực giác nhiều hơn."
Mọi thứ của ông chú căng tin đều bình thường, từ nụ cười cho tới thái độ, thậm chí đến khả năng trong công việc, tất cả đều được nguy trang rất tốt. Ông ta không quan tâm đến tin tức bên ngoài, không làm bất cứ điều gì khác mà chỉ giết tám kẻ giết người kia. Một cao thủ cấp S tự giả trang thành đầu bếp và chịu trách nhiệm nấu ăn cho toàn bộ học sinh trong trường, chuyện này thật khó để khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng Hòa Ngọc thì khác.
Cậu là một diễn viên đẳng cấp và có hiểu biết về nghệ thuật diễn xuất. Vì vậy, cậu có thể nhìn thấy dấu vết diễn xuất trên người ông chú căng tin, dù chỉ một chút ý thức không hòa hợp trong ông ta, dù không rõ ràng cũng đủ để Hòa Ngọc nhận ra và chú ý đến. Nói về việc diễn xuất, Hòa Ngọc chưa bao giờ thua.
Trực giác.
Hai từ này khiến ông chú căng tin sững người, sau đó ông ta nhìn Hòa Ngọc với ánh mắt u ám: "Cháu thật sự là một người không đơn giản."
"Cám ơn." Hòa Ngọc coi đó như một lời khen và tiếp tục nói: "Nếu cháu không nhầm, chú là ba của Yuno đúng không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt của ông chú căng tin thay đổi rõ rệt, thậm chí cả lớp phó học tập đang đứng trên mặt đất cũng trở nên sửng sốt.
Vạn Nhân Trảm: "..." Trong khoảnh khắc ánh mắt của gã hiện lên sự hoang mang, thậm chí gã không khỏi suy nghĩ liệu gã và Hòa Ngọc có thực sự đang ở cùng một phó bản hay không. Nếu không, tại sao thông tin mà họ biết lại có khoảng cách lớn đến vậy?
Bình luận:
"Sao Hòa Ngọc biết được?"
"Chết tiệt, tuyệt thật."
"Chắc là đoán thôi."
"Nói thật nhé, ở phó bản trước tôi nghĩ Hòa Ngọc đã gặp may mắn, nhưng ở phó bản này tôi phải công nhận Hòa Ngọc thực sự rất thông minh, cậu ấy xứng đáng tiến vào vòng đấu loại trực tiếp."
"Chỉ là năng lực chiến đấu quá kém, càng về sau càng khó."
"Anh đoán sao?" Quỳnh nghiêng đầu.
Hòa Ngọc vẫn bình tĩnh: "Không, đó chỉ là suy đoán hợp lý." Cậu giải thích từng chútmột: "Gia đình Anna đã chấp nhận khoản bồi thường nên người ra tay sẽ không phải là người nhà của Anna."
Cậu dừng lại một chút sau đó bổ sung: "g**t ch*t tám kẻ giết người dã man như vậy, chắc chắn hung thủ là người tràn đầy oán hận, đây là hành động trả thù chỉ có thể do người thân thực hiện, hơn nữa nếu có ai đó bảo vệ chú, chắc chắn thân phận của chú phải là thân phận có thể báo thù như một lẽ đương nhiên."
Ông chú căng tin không nói gì nhưng rõ ràng Hòa Ngọc đã nói đúng.
"Khi chúng cháu kiểm tra trí não của hiệu trưởng, chúng cháu phát hiện rằng khi đến trường người thân của Yuno đều là bác của cô bé, những người thân trong gia đình cô bé không ra mặt." Ánh mắt của Hòa Ngọc lạnh lùng và bình tĩnh như mắt kính trên cánh mũi: "Nhưng khi cháu kiểm tra thông tin về Yuno và xử lý sự việc sau đó, cháu nhận thấy rằng mẹ của Yuno đã mất sớm và ba của cô bé không được đề cập đến, nhưng đó cũng đủ để cho thấy rằng ba của cô bé vẫn còn sống."
"Tất nhiên, còn một suy đoán nhỏ, Yuno có dáng người nhỏ, khuôn mặt tròn nhỏ hơi mũm mĩm, rất đáng yêu và có một người ba nấu ăn rất giỏi, thật hợp lý phải không?" Giọng nói của Hòa Ngọc chắc chắn: "Tổng hợp tất cả thông tin, kết luận chú là ba của Yuno với khả năng chắc chắn lên tới 80%."