Ông chú căng tin là người ba mà Yumo không đề cập đến, ông ta đến ngôi trường này để báo thù cho con gái mình. Tám người, không một ai trong số họ có thể trốn thoát.
Ông chú căng tin hít một hơi thật sâu sau đó nhìn thẳng vào Hòa Ngọc.
Hiển nhiên khả năng phân tích của Hòa Ngọc lại khiến ông ta ngạc nhiên một lần nữa. Ông ta dời mắt nhìn vào chín người còn lại, sau đó nhìn chăm chú vào Vạn Nhân Trảm: "Nếu cháu là tôi, cháu có trả thù hay không?"
Vạn Nhân Trảm sửng sốt một chút sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Có, không chết sẽ không ngừng."
Ông chú căng tin mỉm cười rồi nhìn về phía Eugene: "Các cháu có biết họ đã làm những gì với con gái tôi không?" Ánh mắt của Eugene hiện lên vài phần đồng tình, sau một lúc mới nói nhẹ giọng: "Biết."
"Ha ha ha!" Ông chú căng tin lớn tiếng cười: "Các cháu biết, các cháu biết và vẫn nghĩ rằng bọn chúng không nên chết và muốn trả thù cho bọn chúng?"
Trấn Tinh không chút do dự nói: "Bọn chúng đáng chết, chúng tôi không trả thù cho chúng." Nếu không phải ở trong phó bản này, họ chắc chắn sẽ không can thiệp vào chuyện một người ba muốn trả thù.
Nụ cười trên khuôn mặt của ông chú căng tin lập tức biến mất, ánh mắt trở nên điên cuồng sau đó lạnh lùng và tàn nhẫn nhìn họ: "Khi con gái chú còn nhỏ, mẹ con bé đã mất, chú theo đuổi sự mạnh mẽ nên để con bé ở nhà bác và hiếm khi quay lại thăm con bé." Như đang lạc vào hồi ức, giọng nói của ông ta nhẹ nhàng: "Nhưng ngay cả như vậy, con bé vẫn trở thành một cô bé vui vẻ, lạc quan, con bé luôn vui cười và luôn luôn tích cực."
"Chú đi ra ngoài theo đuổi sức mạnh, không để ý đến con bé, nhưng con bé không trách móc chú chút nào, dường như trong tâm trí của con bé dường như không bao giờ căm thù bất kỳ ai."
"Năm ngoái khi chú về, chú ở bên cạnh và nấu ăn cho con bé, ban đầu món chú nấu rất dở, nhưng khi ăn xong con bé vẫn rất vui vẻ, còn nói rằng món ăn của chú là món ngon nhất mà con bé từng ăn." Khóe miệng của ông ta mang theo nụ cười, trong ánh mắt ẩn chứa niềm vui: "Kỹ năng nấu ăn của chú ngày càng tốt hơn, cuối cùng con bé tăng cân, mỗi ngày con bé đều luôn nói muốn giảm cân, nói rằng Anna gầy như vậy đẹp biết bao. Nhưng mỗi khi đối diện với món ăn do chú nấu, con bé vẫn ăn hết."
Khi đang nói, nụ cười trên môi ông ta tan biến, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: "Ngày đó, một người bạn cũ của chú xảy ra chuyện nên chú phải rời khỏi nhà vài ngày. Yuno đã sắp xếp đồ đạc giúp chú để chú yên tâm rời đi, con bé nói sẽ bảo vệ tốt cho ngôi nhà."
Ông chú căng tin nhìn lên, trong đôi mắt khô khốc không thể rơi được nước mắt.
"Ngôi nhà vẫn còn nhưng Yuno đã không còn nữa."
"Con bé là một người rất tốt bụng, dù sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm giúp đỡ Anna, con bé đáng yêu đến nhường nào, tại sao lại bị đối xử như vậy?" Ông ta nhìn mấy người họ với ánh mắt điên cuồng, đập ngực, giọng nói khàn nghẹn ngào: "Tại sao bọn chúng có thể nhẫn tâm treo con bé ở đó để con bé chịu sự nhục nhã và đau khổ, con bé đã phạm tội gì, tại sao lại khiến Yuno chịu nhiều đau đớn và tuyệt vọng thế này?"
Đây là một người ba đã phát điên. Nhưng bất kỳ ai đứng ở góc độ của ông cũng sẽ trở nên như vậy.
Con gái đáng yêu của ông, viên ngọc quý trong lòng bàn tay của ông lại phải chịu những tai họa đáng sợ như vậy. Chỉ vì lòng ác của con người.
Eugene nhìn ông ta và nói: "Vậy nên chú không đến đón Yuno vì từ lúc nhận tin nhắn chú đã quyết định trả thù."
"Đúng vậy, chú muốn trả thù, chú muốn bọn chúng sống không bằng chết, chú còn muốn cho ngôi trường này biến mất." Ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không phải vì Hòa Ngọc chú đã muốn giết hết tất cả mọi người."
Yuno là một người rất tốt bụng, cô bé sẽ không muốn thấy ba mình giết người vô tội. Vì vậy, ông ta đã chọn cách ẩn nấp trong trường học và gây ra hàng loạt vụ án giết người. Trong khi điều tra hung thủ ban đầu, đồng thời cũng giết người khiến mọi người trong trường sợ hãi, làm cho ngôi trường này dần dần từng bước đi đến diệt vong.
Để trường đào tạo Lê Minh biến mất mãi mãi.