Bình luận: "Trời ơi, không biết vì sao nhưng tôi thấy có tia lửa điện ở giữa hai người này."
Bình luận: "Mẹ ơi, sao đột nhiên tim đập nhanh thế này."
Bình luận: "Không bình thường, chắc chắn không bình thường, ngay cả động tác đẩy gọng kính của Hòa thần cũng trở nên mê hoặc hơn những lần trước, mẹ ơi."
Bình luận: "Quả thật, Hòa Ngọc có thể ghép CP với bất kỳ ai, ngay cả một NPC cai ngục cũng có phản ứng thế này thì con mẹ nó, sao đột nhiên cảm thấy cai ngục này trông cũng đẹp trai thế này? Rõ ràng trước đây tôi không hề chú ý đến người này mà!"
"Laners." Tiến sĩ Cam Luân quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Hôm nay cậu không có việc gì làm sao?"
Nghe hỏi thế thì Laners thờ ơ đáp lại, nhấc chân bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Hòa Ngọc, vạt áo khẽ động đậy, chạm nhẹ vào vạt áo Hòa Ngọc, sau đó bóng lưng hoàn toàn biến mất.
Hòa Ngọc không nói gì, bình tĩnh dời mắt đi.
Sáu giờ chiều.
Còn năm tiếng nữa là đến đêm hỗn loạn.
Tình hình của Lăng Bất Thần, Quỳnh, Đoàn Vu Thần, Seattle cũng được xem như ổn định, Tiến sĩ Cam Luân lại vội vàng bước đến xem tình hình của Trấn Tinh, Hòa Ngọc cũng nối gót đi theo.
Sau khi Tiến sĩ Cam Luân nhìn sơ qua số liệu thực tế của Trấn Tinh, đôi mắt lại điên cuồng hơn: "Ha ha ha, năng lực chiến đấu của cậu ta đã gần đạt đến một ngàn, hơn nữa cậu ta vẫn chưa mất đi ý thức, còn có thể tăng lên không ngừng."
Một ngàn.
Đây là một ngàn điểm về năng lực chiến đấu cá nhân, năng lực chiến đấu là thứ rất khó nâng cao, nó là biểu hiện tố chất cơ thể của mỗi người, không bao gồm trang bị.
Trong Liên Bang, cấp S là cao thủ, hiện tại năng lực chiến đấu cá nhân của Trấn Tinh đã là cấp SS.
Bình luận: "Ôi trời, đúng là mạnh thật."
Bình luận: "Nếu như có thể tiếp tục sống để rời khỏi phó bản này thì đúng thật là trong họa có được phúc."
Bình luận: "Những người còn lại cũng thế, chỉ riêng Hòa Ngọc là không mạnh thêm."
Bình luận: "Hòa Ngọc đúng là quá thảm."
Khán giả đang đồng cảm với Hòa Ngọc nhưng Hòa Ngọc lại không thấy được và cũng không để tâm, không biết phó bản này đã bị gì ảnh hưởng mà cậu chỉ thấy bình luận được một lần duy nhất, hơn nữa thời gian còn rất ngắn, không thấy được nội dung giá trị gì.
Nhưng cho dù Hòa Ngọc có biết thì cũng không quan tâm.
Cậu có thể điều khiển năng lượng bên ngoài, chỉ cần cậu muốn thì cậu có thể lấy năng lượng khổng lồ kia đưa vào cơ thể mình bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc cậu cần mạnh lên.
Còn chưa tiến vào vòng chung kết, còn chưa vạch trần được sự thật đằng sau là gì nên bây giờ cậu như vậy rất ổn.
Hòa Ngọc cảm thấy năng lực chiến đấu ở mức "2" điểm rất hay, rất an toàn.
Cậu bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nhìn sang Trấn Tinh đang yên lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt gã vẫn trắng bệch như tờ, không còn cảm giác u ám của trước nữa, đúng thật là gã vẫn còn sống, chưa mất đi ý thức. Chỉ là vẫn còn chìm sâu trong cơn hôn mê.
Tiến sĩ Cam Luân lại cầm một ống thuốc tăng cường lên, ánh mắt điên cuồng đi về phía Trấn Tinh, rất rõ ràng ông ta vẫn muốn tiếp tục thí nghiệm.
Tiêm thêm một ống thuốc tăng cường thì chắc chắn Trấn Tinh sẽ không còn tỉnh táo, hơn nữa bây giờ đã là sáu giờ.
Hòa Ngọc đưa tay ra ngăn Tiến sĩ Cam Luân lại.