Tiến sĩ chau mày, ánh mắt không hài lòng: "Cậu có ý gì đây?"
Hòa Ngọc bình tĩnh đáp: "Tiến sĩ, ông không thể tiêm thêm thuốc tăng cường cho anh ta được, anh ta không chịu được đâu."
Tiến sĩ Cam Luân điên lên: "Sao cậu ta lại không chịu được chứ? Cậu ta chắc chắn sẽ chịu được."
Ông ta đưa tay hất tay Hòa Ngọc ra, tiếp tục tiến về phía đó: "Tốt nhất cậu hãy có sự tự giác của trợ thủ, nếu như cậu muốn làm gì cho cậu ta thì đó chính là nên cổ vũ cho cậu ta tiếp tục chịu đựng đi."
Hòa Ngọc thở dài: "Tiến sĩ, thật ra tôi không thích người khác sắp xếp cho mình. So với việc cổ vũ anh ta thì tôi càng muốn ngăn cản ông hơn."
Tiến sĩ Cam Luân sững sờ, lập tức bật cười: "Cậu nói gì? Cậu ngăn cản tôi à? Cậu nằm mơ sao?"
Tay Hòa Ngọc vươn ra đặt lên cổ Tiến sĩ Cam Luân, lúc tay chạm vào phần da của đối phương thì cứ như chạm phải một lớp chắn, khiến bàn tay đau đớn. Tiến sĩ lại không né tránh, không hề sợ hãi.
Tiến sĩ Cam Luân lạnh lùng cười: "Cậu cảm thấy tôi sẽ không đề phòng cậu sao? Hơn nữa cho dù không đề phòng thì tôi sẽ sợ một người có năng lực chiến đấu ở mức "2" điểm như cậu sao?"
Tay Hòa Ngọc dừng lại trước cổ của Tiến sĩ Cam Luân, cậu nghiêng đầu, chiếc kính không gọng nằm trên sống mũi, cậu lên tiếng, giọng điệu mang theo ý cười: “Đương nhiên tôi biết tiến sĩ sẽ đề phòng tôi chứ, cho nên làm sao có thể đối chọi với tiến sĩ được?”
Vừa dứt lời thì một ống thuốc xuất hiện trong tay cậu.
Hòa Ngọc rất tò mò: "Không biết tiến sĩ có sợ thuốc do chính mình tạo ra không?"
Tiến sĩ Cam Luân sững người, sau đó lập tức chau mày: "Cậu cảm thấy cậu có thể chế ngự tôi sau đó tiêm thuốc vào người tôi sao?"
Ông ta nhìn Hòa Ngọc bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, trông vô cùng kiêu ngạo. Khoan hãy nói đến ông ta có một lớp chắn có thể chống lại bất kỳ sự công kích nào, chỉ dựa vào năng lực chiến đấu ở mức "2" điểm của Hòa Ngọc thì cũng không thể khắc chế được ông ta.
Hòa Ngọc mỉm cười: "Không, tôi không hề muốn chế ngự ông, cho nên ống thuốc này mới là loại dễ bay hơi."
Vừa dứt lời thì các ngón tay nắm chặt ống thuốc, ngón tay khẽ động đậy, búng nhẹ một cái trước lớp chắn phòng ngự của Tiến sĩ Cam Luân, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, phóng khoáng tự nhiên.
Ống nghiệm dịch thuốc nứt ra, thuốc bên trong lập tức bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, tay còn lại của Hòa Ngọc gấp lại đặt lên miệng, nhanh chóng huýt lên một tiếng rõ to, tiếng huýt vọng ra khỏi cửa, truyền qua hành lang.
Trong một căn phòng khác, Eugene nghe thấy tiếng huýt sáo nhảy dựng lên, cởi bỏ chiếc vòng tay đã được mở, chửi um sùm lên.
"Hòa Ngọc, dù chỉ là diễn kịch nhưng cậu lại dám tát tôi sao?"