Eugene đưa tay sờ khuôn mặt bị tát, lực của Hòa Ngọc đánh lên cơ thể của người hành tinh Cơ Giới vốn không hề có lực uy h**p, nhưng chuyện vả mặt này...
— Bất luận là ở Trái Đất hay là Liên Bang, đều có ý nghĩa đặc thù.
Gã bị Hòa Ngọc tát! Ý trên mặt chữ, là tát vào mặt nghĩa đen!
Tiếng gào thét của Eugene cách cả hành lang dài cũng có thể nghe rõ, thậm chí dường như muốn khiến cả hành lang bị chấn động, rung lắc.
Hai gã thủ vệ sửng sốt, theo phản xạ lập tức ngăn cản Eugene đang lao tới, nhưng hiện tại gã là: Eu - nhịn mấy tiếng đồng hồ - không nén được cơn giận - gene.
Lúc bọn họ vừa chuẩn bị ra tay thì hỏa lực của hai thanh cưa điện hung tàn toàn bộ khai hỏa, trực tiếp cắt đứt cổ của thủ vệ, cơ thể máy móc cứng rắn như tảng đá va chạm vào họ.
"Ầm" một tiếng đã khiến đám thủ vệ đâm vào vách tường của hành lang, vẻ mặt gã cực kỳ hung hãn.
Hai người thế mà lại không ngăn cản được Eugene này đây!
Thời gian gấp rút, Eugene cũng không lãng phí thời gian ở chỗ hai gã thủ vệ này, sau khi đánh bại hai tên đó thì gã lập tức lướt qua hành lang, lấy tốc độ cực nhanh lao về phía phòng thí nghiệm, gã đi đến căn phòng mà đám người Lăng Bất Thần đang ở kia.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp choáng váng...
"Đụ má! Eugene tháo còng tay lúc nào đấy?!"
"Là Hòa Ngọc! Cậu ta nhân lúc đánh Eugene tơi bời mà tháo còng tay."
"Trời đất, hóa ra là bọn họ đang phối hợp với nhau sao? Tôi hoàn toàn không nhìn ra, còn tưởng rằng hai người họ oánh nhau kiểu trẻ trâu!"
"Ha ha ha, Eugene tức nổ phổi, nhịn mấy tiếng đồng hồ rồi."
"Lúc Hòa Thần đánh người, ít nhiều gì cũng có chút ân oán cá nhân ở trong, ha ha ha."
"Cười chết mất! Nhưng mà Hòa Thần thực sự đỉnh vãi, thấy tiến sĩ gỡ còng tay vài lần đã biết tháo ra như thế nào, lại còn mượn động tác đánh người để hoàn thành nữa."
"Hai người họ phối hợp cũng rất ăn ý, cả quá trình không giao lưu nhưng lại có thể phối hợp tốt. Nếu mà là tôi, chắc chắn cái gì cũng không biết QAQ."
"A a a cả hai phòng phát sóng trực tiếp đều quá xuất sắc, tôi muốn ghép hai màn hình lại cùng xem."
"Lúc Hòa Thần huýt sáo, đẹp trai mù mắt tôi rồi!!"
Từ lúc lấy ra ống thuốc, đến lúc đập vỡ ống thuốc, rồi lại huýt sáo, cùng với tiếng gào thét của Eugene truyền đến từ hành lang, mọi thứ đều quá mức đột nhiên, cũng quá mức nhanh chóng.
Tiến sĩ Cam Luân có phần phản ứng không kịp, vẻ mặt hơi ngơ ra.
Sau khi Hòa Ngọc huýt sáo xong, nghe thấy tiếng đáp lại của Eugene. Cậu hạ tay xuống, cong môi, đôi mắt hạnh đen nhánh xinh đẹp lóe qua sự gian xảo, ánh sáng trong mắt còn chói hơn cả thấu kính, giọng nói lành lạnh mang ý cười: "Tiến sĩ Cam Luân, ông xem, tôi có thể ngăn cản ông."
Lớp chắn phòng ngự chỉ chặn được đòn tấn công, không chặn được chất khí bay hơi.
Trong nháy mắt, lúc ống thuốc trên tay Hòa Ngọc bị đập vỡ, năng lượng nồng đậm đã trào ra ngoài, tuôn về phía hai người họ. Phần lớn năng lượng đều nồng đậm, lại vừa từ trạng thái chất lỏng sinh ra biến đổi, có thể nhìn đến khói trắng trôi nổi rõ rệt, thẳng tắp chui vào trong hô hấp của Tiến sĩ Cam Luân.
Năng lượng ồ ạt trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể, đấu đá lung tung, ngang ngược thô bạo.
Lý trí trở nên lộn xộn khiến đôi mắt của Tiến sĩ Cam Luân chấn động, theo bản năng ông ta đã nín thở. Song, năng lượng nồng đậm trong thuốc vẫn cứ xâm nhập khắp nơi, từ làn da của ông ta chui vào trong cơ thể, cũng theo ngón tay của Hòa Ngọc chui vào trong cơ thể cậu.
"Bốp!"
Tiến sĩ Cam Luân hất tay Hòa Ngọc ra, ống thuốc rơi trên mặt đất, năng lượng thuốc ở bên trong đã bay hơi, ống thuốc rơi trên đất chỉ là một ống nghiệm trống không.
Ống nghiệm "Xoảng" một tiếng vỡ vụn, lại không có ai chú ý đến.