Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1077

May là Quỳnh và Lăng Bất Thần phản ứng nhanh, trong nháy mắt cắt đứt thiết bị, trang bị đồ phòng ngự, đồng thời rót một ống thuốc vào. Cơ chế phòng ngự giảm bớt rất nhiều lực tấn công, kịp thời sử dụng thuốc phục hồi, miệng vết thương bị cứa lại chóng lành lại. 

Mạng sống giữ được rồi.

Eugene nhào về phía Đoàn Vu Thần và Seattle, đồng thời hô: "Mau, giúp tôi!"

Quỳnh và Lăng Bất Thần bất chấp miệng vết thương đang lành lại, đi hỗ trợ cứu Seattle cùng Đoàn Vu Thần, bọn họ vẫn còn trong tình trạng nửa hôn mê, vì thế lúc Eugene cắt mở cần hai người họ bảo vệ Seattle cùng Đoàn Vu Thần.

Trói buộc bốn người đều được cởi bỏ.

Eugene cùng Quỳnh đánh thức hai người họ, bóng dáng Lăng Bất Thần nhanh như tia chớp, lao ra phòng thí nghiệm, để lại một câu: 

"Tôi đi cứu Hòa Ngọc trước!"

Hòa Ngọc hiện tại nhất định vô cùng nguy hiểm.

Khuôn mặt luôn chất phác của Lăng Bất Thần tràn ngập lo âu, ánh mắt sắc bén.

Bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều gã mặt xám, vách tường vặn vẹo, đủ kiểu tấn công hướng tới Lăng Bất Thần mà đến, ngăn cản bước chân của cậu ấy.

Đàn cổ vắt ngang trước người, Lăng Bất Thần bất chấp đòn tấn công, không chút do dự xông lên phía trước.

Ánh mắt cậu cứng cỏi, mang theo khí thế không biết sợ "Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật", khuôn mặt vốn lúc nào cũng mờ nhạt bỗng trở nên sáng bừng.

Bình luận: "F*ck, lại lần nữa bị gục ngã trước sự đẹp trai của Lăng Bất Thần rồi."

Bình luận: "Không hổ là người mà Hòa Thần nhà tui nhìn trúng!"

Bình luận: "Mẹ nó lần này thực sự có quá nhiều tuyển thủ xuất sắc, đương nhiên, trong đó Hòa Thần của tui là đỉnh nhất."

Bình luận: "A a a nhanh! Lăng Bất Thần nhanh đi cứu Hòa Ngọc đi."

Lăng Bất Thần đang trên đường đến, nhưng lý trí còn sót lại của Hòa Ngọc nói với mình rằng.... Nơi này không thể ở lại nữa.

Cậu vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu trợn to, đôi mắt đẹp dù có con ngươi đầy tơ máu vẫn xinh đẹp như cũ.

Cậu chậm rãi vươn tay, ngón tay có khớp xương rõ ràng run rẩy nhặt lên một mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất.

Bởi vì tay quá run, mảnh vỡ sắc bén của ống nghiệm nháy mắt cứa qua đầu ngón tay, từng giọt máu tươi theo ngón tay rơi xuống tí tách, trên mặt đất máu bắn tung tóe.

Cậu giơ tay lên, tay run rẩy liền nhanh chóng cứa qua ấn đường, kiên quyết mà tàn nhẫn.

Bình luận: "Aaaaa......"

Bình luận: "Ôi trời ơi! Quá tàn nhẫn đi mất!"

Bình luận: "F*ck, thương Hòa Thần quá!!"

Giờ phút này, đầu của Hòa Ngọc là nơi đau đớn nhất, cho nên cậu mới cứa ngang ấn đường của mình. Máu tươi theo ấn đường chảy xuống, suy nghĩ sắp hỗn độn có hơi tỉnh táo trong chớp mắt.

Hòa Ngọc vứt mảnh vỡ đi, một tay chậm rãi lau qua vết máu đỏ tươi chảy ra, con mắt đỏ tươi nhìn về đằng trước, phối hợp với động tác của cậu, Hòa Ngọc của giờ khắc này lại mang theo nét tà khí.

Cậu chậm rãi chống dậy, tháo xích sắt đang buộc chặt Trấn Tinh trên giường bệnh. Rồi sau đó, đem Trấn Tinh cõng sau lưng, đi ra ngoài.

Từng giọt máu từ trán lăn xuống, dọc theo cằm tí tách rơi xuống mu bàn tay đang khoác trước người cậu của Trấn Tinh, nhiệt độ ấm nóng mà lại có chút phóng người, ngón tay của đôi tay kia nhẹ nhàng giật giật.

Hòa Ngọc không để ý, cậu lảo đảo, không phải cậu không có sức, mà là không còn lý trí!

Não hỗn loạn đưa ra từng cái mệnh lệnh hỗn loạn một.

Nhưng cậu gắng gượng chịu đựng không chấp hành, nhờ vào bản năng mà dẫn đường người cõng ra khỏi phòng thí nghiệm!

Trong khoảnh khắc mà chân cậu bước ra khỏi phòng thí nghiệm, bên trong phòng thí nghiệm, vị trí mà Tiến sĩ Cam Luân biến mất xuất hiện hai con quái vật.

Đầu người thân thú, hai mắt một đỏ một xanh.

Bình Luận (0)
Comment