Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1078

Trong nháy mắt bọn nó rơi xuống đất, mặt đất liền chấn động đến rung lắc, trong không khí dường như phảng phất hơi thở của sự hung tàn.

Bình luận: "Trời đất ơi! Thảo nào Hòa Ngọc muốn nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm, tiến sĩ thả quái vật ra để bắt bọn họ!"

Bình luận: "Má ơi, thật đáng sợ, Hòa Thần chạy nhanh đi!"

Bình luận: "Hòa Ngọc mau chạy đi..."

Hòa Ngọc vừa mới bước vào hành lang, nghiêng ngả tiến về phía trước, bóng dáng nhoáng một cái lảo đảo. Trong khoảng khắc này, cậu không biết mình là ai, cũng không biết mình đang ở đâu, trong tầm nhìn của cậu, xung quanh lúc là vùng tuyết, lúc là rừng cây, lúc lại biến thành biển lửa... 

Bước chân không ngừng, tay giữ chặt Trấn Tinh, chỉ cắm đầu đi về phía trước.

Đây là hành vi trong tiềm thức của cậu, trong lúc cậu đập vỡ ống nghiệm đã đặt mệnh lệnh trong ý thức của bản thân, dù cho bây giờ ý thức vô cùng hỗn loạn, bản năng của cậu cũng biết phải làm gì.

Đi ra phòng thí nghiệm, đi được một đoạn ngắn, chưa đến được khu vực giữa hai phòng thí nghiệm...

"Gràooooo."

Quái vật từ sau lưng lao tới, chúng nó nhào về phía Hòa Ngọc.

Bình luận: "A a a"

Bình luận: “Hòa Ngọc cẩn thận!!”

Căn phòng nào đó.

Tiến sĩ Cam Luân nằm bên trong khoang dinh dưỡng, tiêm cho bản thân vô số thuốc phục hồi, dựa vào máy móc để điều chỉnh tình trạng cơ thể. Ông ta cũng hấp thu thuốc tăng cường, bây giờ cả người đều đang nóng bừng, năng lượng trong cơ thể đấu đá lung tung.

Đôi mắt trợn to của ông ta lóe qua sự phẫn nộ, tay nắm chặt thành quyền. 

Nhất định phải bắt được bọn họ! 

Ông ta phải khiến tên điên kia băm thành ngàn mảnh!

Hít sâu một hơi, Tiến sĩ Cam Luân tiếp tục điều chỉnh trạng thái cơ thể, nhờ vào thiết bị đem năng lượng trong cơ thể bài trừ.

Mà trong màn hình trước mắt ông ta, hiện lên rõ ràng Hòa Ngọc lảo đảo đi về phía trước, sau lưng là vật thí nghiệm thất bại mà ông ta thả ra đang nhào về phía họ...

Ánh mắt Tiến sĩ Cam Luân phấn khởi trong nháy mắt: “Bắt lấy cậu ta!”

Sau lưng đánh úp lại một cơn gió, lực cảm thụ của não bộ đang hoạt động cao độ của Hòa Ngọc vô cùng nhạy bén, truyền đạt đến cậu rằng sắp có nguy hiểm! Nhưng mà, thần kinh cùng lúc hoạt động cao độ lại hỗn loạn không điều khiển được tay chân, cậu vừa không có cách nào né tránh, cũng không có cách nào chạy nhanh về phía trước... Vẫn cứ duy trì động tác nghiêng ngả, khó khăn tiến về phía trước.

Quái vật cao hai mét, cơ thể khổng lồ, chúng nó không thể đứng song song trên hành lang, vì thế trong đó con nhỏ hơn kia chạy ở đằng trước, dáng người cường tráng một bước liền bằng mấy bước của Hòa Ngọc, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Móng vuốt lởm chởm mà dày nặng của nó chộp về phía trước, móng vuốt to lớn từ trên trời giáng xuống, giống như có thể đem Hòa Ngọc đập nát bươm! Quái vật há to miệng, chảy dãi.

Sắp bắt được rồi! Móng vuốt gần như đụng đến tóc của Hòa Ngọc!

"Tằng..."

Tiếng đàn sắc nhọn mà chói tai vang lên, quái vật hơi dừng lại.

Mà cũng trong nháy mắt dừng lại này, Lăng Bất Thần nhảy vài cái, xem nhẹ đủ loại vết thương mà mấy gã mặt xám khác trên hành lang để lại trên cơ thể cậu ấy, giẫm lên gã mặt xám, ánh mắt cứng cỏi, lao thẳng tới quái vật!

Bình Luận (0)
Comment