Cậu một cước đem quái vật đá bay ra sau, một tay khác túm lấy Hòa Ngọc, đem cậu cùng Trấn Tinh đồng thời kéo ra phía sau mình.
Đây là điều mà Lăng Bất Thần trước kia tuyệt đối không làm được! Nhưng Lăng Bất Thần bị thuốc cải tạo qua lại có thể dễ dàng làm được.
Cậu ấy ôm cầm xoay tròn lên, chân dài đá ra, sức mạnh của bảo vật cấp thần cùng với năng lực chiến đấu cá nhân của cậu ấy kết hợp hoàn mỹ, "Tấn công vật lý" phối hợp cùng "Tấn công pháp thuật", hai con quái vật chặn lại gắt gao.
Quái vật rất mạnh, nhưng Lăng Bất Thần cũng không kém!
Hòa Ngọc cùng Trấn Tinh bị cậu ấy kéo ra sau lưng sắp tụt xuống, mà đằng sau, những gã mặt xám ở hành lang vươn tay, tất cả đều tấn công về phía mặt của Hòa Ngọc!
"Ầm!"
Eugene dùng cưa điện đẩy ra gã mặt xám, đỡ lấy Hòa Ngọc, cánh tay lực lưỡng ôm chặt cái eo mảnh khảnh của Hòa Ngọc, trong đầu lỗi thời mà nghĩ: nhỏ thật đấy. Chỉ trong nháy mắt, lý trí lập tức quay về, gã đem Hòa Ngọc cùng Trấn Tinh tiếp tục đẩy ra đằng sau: "Đỡ lấy!"
Gã không thèm quay đầu lại, giẫm lên gã mặt xám đi đến chỗ hành lang gần nhất, giúp Lăng Bất Thần chiến đấu với hai con quái vật hung tàn nhất.
Mà ở sau lưng gã, Quỳnh phối hợp ăn ý mà đỡ lấy Hòa Ngọc, không dừng lại chút nào, sợi tơ lôi kéo "sàn sạt", mang theo Hòa Ngọc tránh né đòn tấn công của gã mặt xám, đem người đưa đến tay của Đoàn Vu Thần.
Đoàn Vu Thần một tay vác một cây búa lớn, một tay đỡ lấy Hòa Ngọc, Seattle đỡ lấy Trấn Tinh.
Sắc mặt Đoàn Vu Thần vẫn có chút nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đã tỉnh táo, trên người có đủ loại vết thương, nhưng vẫn mang theo sức bật tuyệt đối, anh ta vung cây búa, cười nói: "Hòa Ngọc, cậu bảo vệ chúng tôi một hôm, giờ đến lượt chúng tôi bảo vệ cậu rồi!"
Seattle cũng cười: "Đúng vậy, bảo vệ tốt "bộ não" của chúng ta!"
Cô ta xách theo Trấn Tinh, từng đóa hoa xinh đẹp nở rộ, cắn răng đi về phía gã mặt xám ở hành lang!
Lăng Bất Thần, Eugene ở đằng trước chống lại hai con quái vật, Quỳnh ở giữa mớ đường, Đoàn Vu Thần và Seattle mỗi người kéo một người, đem họ đi về phía trước.
Seattle hô to: "Đi về hướng nào?"
Eugene: "Phải xuống tầng thứ 10, nhưng tôi không biết đi từ đâu."
Quỳnh dùng sợi tơ đẩy gã mặt xám ra, cất giọng: "Cái phòng thí nghiệm phía trước kia, từ đó có thể đi xuống!"
Đồng thời, cô ta cũng đang hành động dưới sự ra hiệu của Hòa Ngọc, thì nghe thấy động tĩnh của Tiến sĩ Cam Luân.
Lăng Bất Thần không chút chần chừ trả lời: "Không được, Hòa Ngọc đưa Trấn Tinh từ bên trong ra đây mau."
Cậu ấy biết rõ Hòa Ngọc, Hòa Ngọc đưa Trấn Tinh ra ngoài, chứng tỏ không thể từ đó đi xuống, bọn họ đi xuống từ đó có thể là tự chui đầu vào lưới.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Ở giữa, vị trí của thang máy dịch chuyển."
Mắt Quỳnh sáng lên: "Hòa Ngọc!"
Mắt của Đoàn Vu Thần, Eugene, Seattle cũng sáng lên.
Lăng Bất Thần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay đầu lại, đối diện đôi mắt vẫn còn đỏ rực nhưng đã dần tỉnh táo lại, Hòa Ngọc cũng nhìn về phía cậu ấy, chậm rãi nở một nụ cười với cậu ấy.
Hòa Ngọc tỉnh táo lại rồi!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người như có được người đáng tin cậy, năng lực chiến đấu càng trở nên mạnh mẽ.
Eugene vừa chống lại một con quái vật, vừa chửi thề: "f*ck! Các người đều thăng cấp gấp đôi, chỉ có bố mày vẫn giậm chân tại chỗ! A a a Lăng Bất Thần mau đến giúp đi!"
Giọng Hòa Ngọc khàn khàn mà tỉnh táo...
"Lăng Bất Thần ngăn cản hai con quái vật, Đoàn Vu Thần đi hỗ trợ."
"Quỳnh ngăn chặn gã mặt xám, dùng sợi tơ quấn lấy cổ của chúng nó, tấn công vào ấn đường và huyệt thái dương."
"Seattle dẫn chúng tôi đến chỗ thang máy dịch chuyển, cẩn thận đòn tấn công ở tường hành lang."
"Eugene, từ vị trí của lối đi dịch chuyển cắt xuống dưới!"
Tất cả mọi người không chút chần chừ, tất cả chấp hành cách sắp xếp của Hòa Ngọc, không chút chậm trễ.
Lăng Bất Thần chắn ngang giữa hành lang phía trước, Eugene lui vào trong thang máy dịch chuyển, Đoàn Vu Thần vác cây búa xông về phía trước, đi giúp Lăng Bất Thần.
Gã mặt xám muốn cản đường, sợi tơ của Quỳnh lật ngược, một sợi quấn lấy cổ, một sợi tấn công vào ấn đường và huyệt thái dương.
Seattle thì bảo vệ Hòa Ngọc đi về phía thang máy dịch chuyển, Trấn Tinh vẫn như cũ được Hòa Ngọc cõng.
Mọi việc suôn sẻ, mấy người họ đi vào trong thang máy dịch chuyển, Eugene đã bắt đầu cắt mặt đất.
Hòa Ngọc cõng Trấn Tinh đứng một bên, ánh mắt sắc bén, tiếp tục bố trí: "Seattle, đi bảo vệ Eugene, lập tức sẽ có càng nhiều gã mặt xám và quái vật từ đây xuất hiện."
Giọng nói vừa dứt, Seattle vừa mới dịch sang bên cạnh, vài gã mặt xám và quái vật lập tức bị dịch chuyển lại đây!
Seattle ánh mắt sắc bén, cong cong mặt mày: "Còn chưa được thử qua năng lực chiến đấu sau khi được tăng cường của tôi, đến đây đi, để tôi xem tôi mạnh đến mức nào!"
Nói xong, cô ta nhào lên.
Giờ phút này, họ đều là những kẻ điên không màng sống chết.
Tiến sĩ Cam Luân máu sôi sùng sục, cơ thể bắt đầu run rẩy, cảm nhận được năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể ngoại trừ khiến bản thân không thoải mái ra, thì không có ảnh hưởng gì lớn, ông ta đột nhiên đứng lên.
Màn hình trước mặt đi theo thay đổi, hình ảnh rõ nét lập tức dựng thẳng trước mắt.
Tiến sĩ thấy bọn họ cắt mở mặt sàn chỗ thang máy dịch chuyển, thì tức đến giậm chân, mặt đỏ phừng phừng.
Cùng lúc đó, Hòa Ngọc nghiêng đầu nhìn về góc xéo phía trên hành lang, cong môi nhìn về hướng đó, hình ảnh này trong mắt tiến sĩ, Hòa Ngọc chính là muốn mặt đối mặt với ông ta, nở nụ cười với ông ta.
Tiến sĩ tức đến mức cả người càng ngày càng run rẩy, nghiến chặt răng.
Đây là thời gian mà đồng đội liều mạng đổi lấy, Eugene vừa điên cuồng cắt, vừa gào to: "Hòa Ngọc, cậu có biết chúng ta phải vượt ngục như thế nào không?!"
Độ khó nhiệm vụ của bọn họ nằm ở vượt ngục, vượt ngục thành công mà không thể phát động ở phòng ngự của nhà giam. Mà chỉ cần họ vượt ngục, bọn họ nhất định sẽ phát động phòng ngự.
Hai mắt của Hòa Ngọc vẫn đỏ bừng như trước, nhưng theo thời gian trôi qua, trong mắt càng ngày càng tỉnh táo, đầu óc tiến hóa làm cho cậu phân tích vấn đề càng thêm thấu đáo, vốn chỉ là suy đoán mơ hồ, bây giờ liền hoàn toàn xác định.
Cậu nâng tay đẩy mắt kính không gọng, cơ thể vẫn chưa hồi phục, giọng nói vẫn cứ trầm khàn: "Tôi biết phải làm sao rồi, tiến sĩ, chúng tôi xin phép mượn đường của ông."