Đám người Eugene đứng ngốc ra nhưng ngay lập tức tiếp tục động tác trên tay.
Bọn họ không biết Hòa Ngọc có ý gì nhưng nếu cậu biết phải làm gì để thoát ra thì bọn họ cũng sẵn lòng thử một phen.
Hiện tại đã hơn sáu giờ tối, chỉ còn bốn tiếng nữa là đến mười giờ, bọn họ không muốn lại trải qua thêm một đêm hỗn loạn nào nữa.
Không ai nói gì, chỉ tập trung làm việc của mình.
Tiếng đàn mạnh mẽ của Lăng Bất Thần, từng cú vung búa uy vũ của Đoàn Vu Thần, Quỳnh điều khiển những sợi tơ đầy điêu luyện, những bông hoa của Seattle cắn xé càng thêm hung tàn, chiếc máy cưa của Eugene vang lên "Ù ù" như muốn đạt đến cực hạn.
Bình luận: "Mẹ kiếp, đám người này điên rồi."
Bình luận: "Bọn họ không muốn sống nữa à?"
Bình luận: "Hầu như ai cũng biết, bệnh điên của Hòa Ngọc lây lan nhanh lắm."
Tiến sĩ Cam Luân nhìn vào đôi mắt của Hòa Ngọc, đối phương đang dõi theo chuẩn xác từng vị trí của ông ta như đang khóa chặt lấy ông ta, những lời đó rõ ràng cũng là nói với ông ta.
Tiến sĩ Cam Luân càng thêm tức giận đập tay lên bàn, đánh vỡ chiếc bàn, ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Giết cậu ta cho tôi!"
Tên điên này thật đáng sợ.
Rõ ràng cậu không hề có sức chiến đấu mạnh mẽ lại còn mảnh khảnh, gầy yếu, nhưng lực uy h**p mà cậu mang lại cho Tiến sĩ Cam Luân lại nhiều hơn so với những kẻ khác.
Tiến sĩ Cam Luân đột nhiên nhớ đến Laners từng nói với ông ta rằng đừng có mà hối hận với quyết định của mình.
Không hiểu sao cả người ông ta bỗng cảm thấy lạnh lẽo, một cơn ớn lạnh truyền dọc từ dưới chân ra khắp toàn thân, lông tơ cả người dựng đứng, nỗi sợ hãi trong lòng không thể nào dằn xuống.
Càng lúc có càng nhiều con quái vật dũng mãnh bước ra từ lối đi dịch chuyển, Seattle cắn răng chống đỡ.
Hòa Ngọc kéo Trấn Tinh từng bước lui về phía sau thoát khỏi khu vực chiến đấu, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Đoàn Vu Thần lui về giúp Seattle ngăn làn sóng quái vật dịch chuyển đến, Lăng Bất Thần giữ vững vị trí."
Lăng Bất Thần vốn đang bay giữa không trung nghe thế thì đáp xuống.
Ôm đàn ở ngay trước người, đôi mắt chăm chú nhìn hai con quái vật trước mặt, ngón tay nhanh đến mức hóa thành tàn ảnh, tiếng nhạc xa lạ du dương vang lên. Lăng Bất Thần, người không có cảm giác tồn tại, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, giọng nói êm tai của cậu ấy vang lên: "Để tôi ngẫu hứng sáng tác một khúc cho mọi người nghe, để cho mọi người được chiêm ngưỡng trình độ của nhạc sĩ đến từ Trái Đất."
Lăng Bất Thần cũng là một nhạc sĩ.
Cậu ấy dùng thân thể và hành động để cho hai con quái vật trước mắt biết muốn qua thì phải bước qua xác cậu ấy.
Đoàn Vu Thần đã nhanh chóng lui về sau, mạnh mẽ vung cây búa lớn vào một gã mặt xám mới dịch chuyển tới, anh ta cảm giác như đang nắm giữ trong mình loại năng lượng huyền bí nào đó, lúc vung búa lớn thì năng lượng và uy lực biến động theo xung quanh nó như tăng gấp bội.
"Ầm!"
Búa lớn mạnh mẽ, trực tiếp đập xuống khiến gã mặt xám phải co quắp. Vẻ mặt gã mặt xám chấn động.
Quỳnh với vóc dáng thấp bé đứng giữa một đám gã mặt xám thoạt nhìn trông rất nhỏ bé, dường như chỉ với một đấm thôi cũng đủ hạ gục cô ta rồi. Nhưng tốc độ tay của cô ta lại cực nhanh, vô số sợi tơ quấn chặt lấy đám gã mặt xám biến chúng thành những con rối gỗ.
Bộ dáng lúc này của Seattle nào giống với ngôi sao của Liên Bang nữa, vốn dĩ đóa hoa kia nở ra rất xinh đẹp nhưng vì để đối phó với một lượng lớn quái vật lợi hại mà miệng hoa của cô ta mở lớn hơn nữa dường như sắp vượt qua cực hạn.
Đây cũng là một đóa hoa ăn thịt người vô cùng tàn bạo.
Eugene tập trung cắt mặt đất, lâu lâu còn phải tránh né mấy con quái vật xông về phía gã.
Hòa Ngọc nhìn Trấn Tinh ở sau lưng, góc nghiêng tuấn tú, hoàn mỹ, đôi mắt kính nằm trên mũi, giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nếu như anh còn không tỉnh lại, mọi người sẽ không còn cáng đáng nổi đâu.”
Bình luận: "Mặc dù không khí đang rất căng thẳng nhưng tôi thật sự muốn cười quá đi mất."
Bình luận: "Ha ha ha, Trấn Tinh sẽ không ngủ hết toàn bộ quá trình đấy chứ?"
Bình luận: "Nếu anh ta thực sự ngủ hết toàn bộ quá trình mà còn được thăng cấp được vậy tôi sẽ rất hâm mộ sự may mắn này đấy, còn sung sướng hơn cả âu hoàng tái thế nữa đó."
Bình luận: "May mắn gì chứ, rõ ràng là Hòa Ngọc không thể bỏ anh ta lại."
Bình luận: "Tinh Tinh mau tỉnh dậy đi, đừng để Hòa Ngọc bảo hộ anh nữa."