Đôi mắt Tiến sĩ Cam Luân đỏ bừng nhìn đám người, sức chiến đấu của họ lúc trước không được mạnh mẽ như vậy, sau đợt cải tạo ngày hôm nay tất cả bọn họ đều biến thành những con "quái vật" có sức chiến đấu cực cao.
Nhưng dù có làm gì thì bọn họ đều sẽ không nghe lời ông ta.
Nếu như những người này đồng ý phối hợp để ông ta làm thí nghiệm, ngoan ngoãn làm vật thí nghiệm của ông ta thì tốt quá.
Thí nghiệm của Tiến sĩ Cam Luân từ trước đến nay chưa bao giờ có được những vật thí nghiệm mạnh mẽ như vậy, tố chất thân thể như vậy cùng với ý chí nghị lực đó quả là hiếm gặp. Mà lúc này ông ta lại gặp được mấy kẻ như thế, trong số đó còn có một tên cực kỳ thông minh nữa.
Tiến sĩ Cam Luân lại đột nhiên nghĩ đến nghi hoặc lúc trước của Laners.
Những kẻ này rốt cuộc từ đâu ra vậy? Nếu chỉ vì tra xét thí nghiệm của ông ta mà lẻn vào thì sao lại phải một lòng một dạ đi vượt ngục?
Lúc này, giọng nói kích động của Eugene vang lên: "Xong rồi!"
Gã mở mặt đất ra, một lỗ thủng to xuất hiện.
Đôi mắt của Tiến sĩ Cam Luân như muốn nứt ra, trong đầu nổ vang một tiếng "Ong", thân thể run rẩy.
Ông ta lập tức phát tín hiệu cho trưởng cai ngục Laners: "Laners, giúp tôi."
Là trưởng cai ngục, sức chiến đấu của Laners cũng rất kh*ng b*, hơn nữa gã còn có thể khống chế ngục giam rất tốt nên cũng càng dễ dàng trợ giúp ông ta bắt những người này.
Tiến sĩ Cam Luân lo lắng đi tới đi lui. Nhưng mà tin tức ông ta truyền đi như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không liên hệ được với Laners.
Tiến sĩ Cam Luân cắn răng.
Không được! Không thể lại để bọn chúng sống sót trở ra.
Cho dù bọn chúng có là vật thí nghiệm hiếm gặp, ông ta cũng không thể để cho bọn họ ở trong trạng thái tỉnh táo mà tiến vào tầng 10 dưới lòng đất, nơi đó cất giữ bí mật lớn nhất của ông ta.
Nếu không còn cách bắt giữ thì g**t ch*t là cách tốt nhất.
Đám vật thí nghiệm tốt như vậy đúng thật khó kiếm nhưng ông ta cũng có được ý tưởng nghiên cứu mới từ Hòa Ngọc, nhưng cũng không thể dùng các vật thí nghiệm còn kém như trước kia, trước tiên phải cải thiện tố chất thân thế của vật thí nghiệm.
Giá trị của đám người này sẽ không lớn như vậy.
Tiến sĩ Cam Luân nháy mắt trầm tĩnh lại, ông ta đứng tại chỗ nhìn hình ảnh của bọn họ trên màn hình, hít sâu một hơi đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
Eugene mở được sàn nhà, quay đầu nhìn Hòa Ngọc: "Xong rồi, giờ chúng ta đi xuống dưới đó à?"
Hòa Ngọc hít sâu một hơi, màu đỏ tươi trong đôi mắt hơi nhạt đi nhưng giọng nói vẫn khàn khàn: "Mọi người điều chỉnh trạng thái một chút, tầng 10 dưới lòng đất sẽ có nhiều khó khăn hơn nhưng đồng thời cũng có nhiều cơ hội hơn, chuẩn bị tốt để tử chiến đi."
Mọi người một bên chiến đấu, một bên hơi thở càng trở nên nặng nề hơn.
Tử chiến.
Có thể để Hòa Ngọc nói ra hai từ này cũng đủ nói lên dưới đó đáng sợ cỡ nào.