Lăng Bất Thần bay vọt lại, dùng đàn Ly Trạm ngăn cản.
Dù gì cũng là bảo vật cấp thần, cậu ấy đã chặn được một đòn của Vạn Nhân Trảm. Lăng Bất Thần bị đánh lui mấy bước nhưng lại tiếp tục tiến lên. Eugene cũng theo đó nhào tới, đồng thời nghiến răng: "Chúng ta không đối phó nổi tên này đâu, hắn ta mạnh quá, Hòa Ngọc sao cậu còn không rút lui đi?"
Nếu còn đánh tiếp, bọn họ sẽ không có phần thắng.
Hòa Ngọc cõng Trấn Tinh né tránh công kích, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, miệng vết thương ngay mi tâm cũng bị vỡ ra, máu tươi chảy ròng ròng. Cậu đang cân nhắc sức chiến đấu của đoàn đội đồng thời cũng đang tự hỏi nên đối phó với Vạn Nhân Trảm như thế nào.
Giọng nói của Hòa Ngọc khàn khàn: "Hiện tại Vạn Nhân Trảm mạnh ngoài sức tưởng tượng, phải có người lên để kiềm chân anh ta, những người còn lại xử lý hết đám quái vật mặt xám, xong rồi lại cùng nhau đối phó Vạn Nhân Trảm."
Tên này thực sự quá mạnh và hung tàn không nói lý.
"Tôi đi." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mọi người đều giật mình. Hòa Ngọc cũng ngẩn người, cậu nghiêng đầu nhìn về phía chiếc đầu đang gục trên vai mình, đối mặt với đôi mắt xếch đang mở, trong mắt đối phương còn mang theo ý cười cũng đang nhìn cậu.
Hòa Ngọc thở phào một hơi: "Cuối cùng anh cũng tỉnh."
Trấn Tinh nhỏ giọng nói: "Hòa Ngọc vất vả rồi." Tuy rằng gã hôn mê nhưng gã vẫn ý thức được những chuyện xung quanh.
Gã nhảy xuống lưng Hòa Ngọc, nhìn Hòa Ngọc thật lâu, không nói gì đã trực tiếp chắp hai tay lại. Một khối rubik xuất hiện trong lòng bàn tay, ngăn trở đòn công kích đang đến của Vạn Nhân Trảm.
Thân hình Trấn Tinh cao lớn, bộ dáng lưu manh nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc.
Gã chỉ đứng đó thôi cũng khiến lo lắng trong lòng mọi người lắng xuống.
Chân sau dẫm xuống rồi nhanh chóng vọt tới, gió tạo ra làm cho vạt áo của gã tung bay. Gã kéo chiến trường về phía trước để không làm liên lụy đến đám người Hòa Ngọc.
Khối rubik trở nên lớn, ngón tay thao tác từng đợt công kích theo bốn phương tám hướng đổ dồn về phía Vạn Nhân Trảm.
Vạn Nhân Trảm giơ cao rìu, cái cổ giật giật, hung ác tấn công về phía Trấn Tinh. Gã chọn bỏ qua những người khác.
Hai người đều là những người mạnh ở mức siêu cấp, lại còn được tăng sức mạnh, sát khí bao bọc họ va chạm vào nhau.
Trong phòng thí nghiệm, Tiến sĩ thấy một màn như vậy, một tay đập lên bàn chửi rủa: "Đám người không biết nghe lời!"
Dường như lập tức nhớ đến điều gì, Tiến sĩ cười lạnh ra tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn Hòa Ngọc. "Đi tìm chết đi!"
Bên ngoài, Hòa Ngọc như cảm giác được gì đó, thân thể nhanh chóng né tránh. Nhưng vẫn chậm.
Sau lưng rõ ràng là một bức tường nhưng nó như một vật sống, một chiếc miệng lớn há ra nhắm về phía Hòa Ngọc.
"Hòa Ngọc!" Mí mắt Lăng Bất Thần như muốn nứt ra.
Hòa Ngọc bị một lực hút rất lớn hút lấy, với tốc độ cực nhanh bị bức tường nuốt lấy.
Eugene, Lăng Bất Thần, Seattle, Quỳnh, Đoàn Vu Thần, còn có Trấn Tinh đang bị Vạn Nhân Trảm giữ chân, tất cả trong nháy mắt đều hướng về Hòa Ngọc muốn cứu cậu.
Bình luận: "A a a Hòa Thần!"
Bình luận: "Đừng mà!"
Bình luận: "Má ơi Hòa Ngọc!"
Chậm rồi. Đã không còn kịp rồi.
Không ai nghĩ đến tên Tiến sĩ còn cất giấu con quái vật này. Nửa người Hòa Ngọc đã vào miệng nó, cậu sắp hoàn toàn bị nuốt vào.
Nhưng mà cũng trong nháy mắt đó, một bóng đen nhanh chóng lao đến, người đó dường như từ trên không nhảy xuống, còn cách Hòa Ngọc gần nhất, hơn nữa tốc độ của người đó cũng nhanh nhất.
Một bàn tay vòng lấy thắt lưng của Hòa Ngọc mạnh mẽ ôm người rời đi, một cú đá về phía vách tường. Người đó ôm Hòa Ngọc bay đi, tay áo tung bay phấp phới, né tránh khỏi công kích của vách tường.
Hòa Ngọc liếc nhìn về phía ánh mắt người đó, đối diện với đôi mắt xanh xinh đẹp quen thuộc.
Đôi mắt đen láy đối diện với đôi mắt xanh.
Giờ phút này, máu như cuồn cuộn phun ra, nóng bỏng.
Vạt áo hai người chạm vào nhau, những sợi tóc tung bay khẽ chạm, bên tai là tiếng gió thổi nhưng đang tấu lên một khúc nhạc sôi nổi.