Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1087

Trong nháy mắt, cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.

Hòa Ngọc mặc bộ quần áo tù nhân màu xanh, cổ áo mở hai nút để lộ xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Thân hình mảnh khảnh, gầy yếu của cậu dễ dàng được nâng lên, chất vải mềm mại của áo tù nhân càng khiến cậu trông yếu ớt.

Mà người ôm cậu lại mặc một bộ đồng phục màu đen bó sát người, trước ngực còn có huy hiệu tượng trưng cho trưởng cai ngục, thắt lưng màu đen ôm chặt càng tăng thêm vẻ cấm dục. Thân thể rắn chắc, hữu lực, bàn tay to rộng dường như ôm trọn lấy thắt lưng của Hòa Ngọc, dễ dàng ôm người vào lòng.

Người mặc đồng phục trưởng cai ngục màu đen gắt gao ôm lấy người mặc quần áo tù nhân có màu xanh da trời. Thân thể vừa nhúc nhích đã đưa người nọ cách xa vách tường kia, chặt chẽ bảo vệ cậu, bảo hộ cậu ở sau lưng.

Là trưởng cai ngục Laners đã cứu Hòa Ngọc.

Điều này khiến cho đám người Eugene khiếp sợ trừng to mắt, Tiến sĩ Cam Luân cũng sửng sốt không thể tin nhìn hai con người đang né tránh công kích, sắc mặt ông ta tràn đầy vẻ kinh sợ.

Trưởng cai ngục bị gì vậy, sao lại đi cứu tù nhân thí nghiệm?

Nhưng cũng không một ai cho ông ta đáp án. Đôi mắt sâu thẳm có màu xanh kia chỉ chăm chú nhìn đôi mắt đen láy của Hòa Ngọc không hề chớp mắt, chưa thốt lên được lời nào nhưng như chứa đựng cả thiên ngôn vạn ngữ.

Hòa Ngọc nhìn đôi mắt xanh ấy, chậm rãi nói chuyện: "Đã lâu không gặp."

Nghe thế, "Laners" cũng cười, đôi mắt xanh sâu thẳm hơi cong lên.

Như là đã lâu không mở miệng nên giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp: "Cuối cùng cũng gặp được cậu."

Phải xuyên qua không gian, trốn khỏi sự vây giết, phải ở lại từng một thế giới để chờ đợi, phải qua bao đau khổ tìm kiếm, bị kẻ hại g**t ch*t nhiều lần mới có thể gặp lại nhau.

Đúng là, đã lâu không gặp.

Mỗi lần bọn họ gặp mặt đều phải trải qua bao nhiêu máu tươi, phải lấy sinh mạng để đánh đổi.

Nhưng anh vẫn muốn gặp cậu.

Chỉ cần thấy được nhau, những máu tươi đã đổ, vượt qua bao vây giết, những khổ nạn ở mấy thế giới kia - nơi mà cậu không nhìn thấy được, toàn bộ đều bị quăng ra sau lưng, hóa thành một câu: 

— Cuối cùng cũng gặp được cậu.

Đã lâu không gặp, biết bao nhiêu nhung nhớ.

Gió thổi qua làm tay áo bay lên, hai người chậm rãi rơi xuống đất, một cao một thấp, một người trông cường tráng mạnh mẽ, một người mỏng manh, gầy yếu. Họ đứng chung một chỗ, lại trông vô cùng hài hòa.

Giống như hai người họ đến cùng một thế giới, mối liên kết này làm cho người khác cũng không thể nào lý giải được.

Cũng cùng là một đôi mắt xanh, cho dù nằm ở trên một người nào khác cũng vẫn là đôi mắt xanh ấy.

Câu thứ hai Hòa Ngọc nói là: "Anh không nên xuất hiện ở đây."

Giống như mỗi lần gặp mặt của hai người chỉ là thoáng qua, ánh mắt chạm nhau là được nhưng không nên xuất hiện.

Đúng vậy, Hòa Ngọc biết anh ở đây.

Hôm qua, đột nhiên xuất hiện ở cầu thang, hôm nay lại trao đổi ánh mắt thêm một lần nữa cũng đủ làm cho Hòa Ngọc đoán được đó là anh.

"Laners" không nói chuyện nhưng đôi mắt xanh ấy cong lên cười vô cùng vui vẻ, cũng cùng là một ánh mắt nhưng có tất cả dấu vết của Mèo lớn - Hàn Băng thú, Quỷ Ly, quỷ cây mây khô Tiểu Lục và Bánh trôi Tiểu Hắc.

Bình Luận (0)
Comment