Tiến sĩ Cam Luân phẫn nộ gầm lên với "Laners": "Cậu đang làm cái gì vậy?!"
Lăng Bất Thần và Eugene đồng thời vươn tay, muốn tách Hòa Ngọc khỏi Laners, cách xa con người nguy hiểm này.
Trấn Tinh còn đang đánh nhau với Vạn Nhân Trảm nhưng cũng cau mày thỉnh thoảng chú ý đến tình huống bên này.
Mà lúc này, Laners ngẩng đầu lên.
Mọi người đều thấy đôi mắt xanh quen thuộc kia.
Laners có vẻ ngoài rất anh tuấn, nhưng khi gã xuất hiện với đôi mắt xanh kia lại tự dưng làm cho người ta cảm thấy tất cả mọi thứ chỉ để làm nền cho đôi mắt ấy. Khuôn mặt anh tuấn của Laners không xứng với đôi mắt này.
Đám người Eugene: "..."
Quả đúng là sợ ngây người rồi.
Sau giây phút ngắn ngủi hồi hộp hít thở không thông thì khán giả đột nhiên rào rạt bình luận.
"Đôi mắt xanh kìa, mẹ nó, là đôi mắt xanh đó!"
"Đôi mắt của Laners có phải vốn dĩ có màu xanh không, mau nói cho tôi biết đi!"
"Không phải đâu, mắt của Laners màu nâu cơ!"
"Trời ơi, chuyện này không phải dễ giải thích sao, trưởng cai ngục với đôi mắt xanh cùng tù nhân, ship CP yêu thích của tôi!"
"Á á á, CP của tôi lại xuất hiện rồi!"
"Đôi mắt xanh lâu rồi không gặp đấy, trời ơi, á á á!"
"Sau khi anh ta xuất hiện cứu Hòa Ngọc, tôi xin tuyên bố anh ta chính là chánh cung, tôi ship CP này!"
"Trời ạ, đôi mắt xanh thế mà xuất hiện ở đây kìa, tôi chỉ mới ăn đường của CP Tinh Hòa thôi mà."
"Lúc này đã lúc nào rồi, thay vì ăn đường thì lo lắng cho bọn họ có thể thăng cấp không đi kìa!"
Đôi mắt xanh xuất hiện như sấm sét giữa trời quang, Tiến sĩ Cam Luân hơi chấn động, ánh mắt mờ mịt mà những người khác chỉ còn khiếp sợ, thậm chí tâm tình có chút phức tạp. Trong đó Eugene, Đoàn Vu Thần, Quỳnh là người kinh ngạc nhất. Nếu như họ không đoán sai thì đôi mắt xanh là vị kia.... Nhất thời, tâm tình họ trở nên vừa kích động vừa khó hiểu.
"Ầm!"
Trấn Tinh phân tâm nên bị trúng một búa đầy tàn nhẫn của Vạn Nhân Trảm phải lui về mấy bước, lòng bàn chân ma sát với mặt đất tạo ra tia lửa, lúc này gã mới miễn cưỡng đứng vững. Rồi sau đó, gã hít sâu một hơi lấy lại phân nửa lực chú ý vào chiến đấu, khối rubik khẽ nhúc nhích lấy lại sức mạnh.
Cùng lúc đó, vách tường quái vật lại cắn về phía bọn họ. Lực cắn của nó vô cùng kinh người, hơn nữa còn mang theo một lực hấp dẫn hút lấy mọi người xung quanh vào chiếc miệng rộng của nó, vừa hung tàn lại ngoan độc.
Lăng Bất Thần vì tới cứu Hòa Ngọc nên là người đứng gần nhất, suýt chút nữa đã bị nó hút vào. Cậu ấy lập tức ôm đàn thối lui đến khu vực an toàn, sau đó đá văng gã mặt xám bên cạnh.
Đôi mắt xanh vẫn ôm Hòa Ngọc như trước, nương theo lực hút của nó mà tới gần bức tường rồi mạnh mẽ đá vào vách tường, cùng lúc đó một thanh đao đâm ngược vào tường.
"Grào!"
"Vách tường" phát ra tiếng rống, thân thể vặn vẹo y hệt như một con vật sống, đây vốn không phải vách tường bình thường.
Tầng 10 ở dưới mặt đất cũng lớn như những tầng trên, nhưng chỉ khác vách tường nhưng vì có một con quái vật chiếm cứ hết phân nửa phòng thí nghiệm này làm cho người khác hiểu lầm.
Với hình thể và sức chiến đấu như vậy, thanh đao bình thường không thể nào làm tổn thương nó.
Sau khi bị đâm một đao, nó vặn vẹo mấy cái, cơ thể giãy giụa kịch liệt rồi lại đánh về phía Hòa Ngọc và đôi mắt xanh.
Đôi mắt xanh ôm Hòa Ngọc lùi về sau. Anh hít sâu một hơi cuối cùng cũng bất đắc dĩ buông tay ra, nhưng đôi mắt ấy mải miết dõi theo cậu, đôi mắt như biết nói không đành lòng rời khỏi cậu.
Sau một lúc lâu, anh mới khàn giọng nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận, chờ tôi."