Nói xong, "Laners" xoay người đi, hiển nhiên là để chiến đấu với vách tường quái vật, nên anh phải để Hòa Ngọc ở vị trí an toàn.
Hòa Ngọc vươn tay ra, cổ tay lộ ra khỏi chiếc áo tù nhân màu xanh trông vô cùng yếu ớt, ngón tay khớp xương rõ ràng giữ chặt lấy vạt áo của đối phương rồi chậm rãi nói: "Sống sót."
Mi mắt của đôi mắt xanh cong lên, vui vẻ, hiển nhiên vô cùng hạnh phúc.
Lúc vách tường lại tấn công về phía này, anh đoạt lấy cây đàn của Lăng Bất Thần rồi đẩy người đến bên cạnh Hòa Ngọc rồi để lại một câu: "Bảo vệ tốt cậu ấy."
Lăng Bất Thần: "..."
Cậu ấy ngây người, theo bản năng lập tức đi bảo vệ Hòa Ngọc, trên tay cầm một trang bị chiến đấu khác đứng thủ trước người Hòa Ngọc.
Vách tường tấn công, đàn được đưa lên ngay trước người. Người mặc đồng phục trưởng cai ngục màu đen đánh đàn vô cùng điêu luyện. Nhưng lại vô cùng thích hợp với đôi mắt xanh kia, ngón tay vừa động tiếng đàn đã ong ong vang lên. Khác với âm thanh dễ nghe của Lăng Bất Thần, đôi mắt xanh ra tay toàn là sát chiêu, uy lực của đàn trên tay anh tăng lên rất nhiều.
Tiếng đàn là đao, là kiếm, là búa, mỗi một lần đều hung hăng đánh về phía bức tường quái vật.
Lăng Bất Thần xem đến ngây người. Sau một hồi lâu, cậu ấy mới khàn giọng lên tiếng: "Thì ra, đây mới là thực lực thật sự của đàn Ly Trạm."
Cậu ấy vẫn chưa phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó.
Hòa Ngọc cũng nhìn về phía chiến trận đằng kia, sau đó chậm rãi dời mắt đi, vỗ bả vai Lăng Bất Thần an ủi: "Do anh chưa quen thôi, từ từ bồi dưỡng sẽ ăn ý với đàn."
Một người là chủ nhân mới của cây đàn, một người là người đã tạo ra nó.
Sao có thể so sánh được?
Lại có thêm một gã mặt xám lao về phía này, Lăng Bất Thần túm lấy Hòa Ngọc kéo về phía sau, đồng thời dùng trang bị trên tay mạnh mẽ đánh lui gã mặt xám. Eugene cùng Đoàn Vu Thần cũng lập tức đến hỗ trợ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lăng Bất Thần nghe thấy tiếng đàn hơi ngừng một chút, một đôi mắt xanh không vui nhìn về phía tay cậu ấy.
Lăng Bất Thần nhếch môi, cậu ấy lập tức nắm chặt cả người Hòa Ngọc rồi đưa lưng về phía đôi mắt xanh và vách tường quái vật, đẩy gã mặt xám bên kia ra.
Bình luận: "Xin lỗi, tôi trèo tường đây đôi mắt xanh ạ, Hòa Ngọc đi với ai cũng hợp hết á."
Bình luận: "Á á á, biểu tình của đôi mắt xanh như đang nói đó là vợ của tôi, hiện tại chắc anh ta hối hận gần chết rồi, không nên để Lăng Bất Thần bảo vệ Hòa Ngọc, ha ha ha."
Bình luận: "Mà vẻ mặt của Lăng Bất Thần đầy tính khiêu khích nha, không hề sợ luôn, cười chết tôi."
Bình luận: "Không nghĩ tới Lăng Bất Thần lại có công khí ngời ngợi như vậy nha."
Khi Vạn Nhân Trảm xuất hiện đã kéo lại phần thắng cho Tiến sĩ Cam Luân, mà Trấn Tinh tỉnh lại đã giúp đoạt phần thắng về phía họ. Vách tường quái vật xuất hiện thì bọn họ lập tức xuống thế hạ phong nhưng lúc này đôi mắt xanh xuất hiện. Cục diện lúc này cũng không đến nỗi nào.
Bốn người Đoàn Vu Thần, Seattle, Quỳnh, Eugene giải quyết đám mặt xám và những con quái vật khác. Sau khi bọn họ dọn sạch chúng còn phải qua giúp Trấn Tinh. Bởi vậy, đám người xuống tay vô cùng hung tàn.
Hòa Ngọc nhìn thời gian trước mắt, thời gian của bọn họ rất eo hẹp, trước 23 giờ họ phải rời khỏi nơi này, cậu không muốn đêm nay lại chết một người.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vạn Nhân Trảm, mắt sáng như đuốc.