Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1094

Đôi mắt biến đổi giữa xanh và đỏ của Vạn Nhân Trảm vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, âm thanh yếu ớt khẽ thoát ra. Tiếng nói này thực sự rất nhỏ, dường như không phát ra thành lời, khiến người ta hoài nghi có phải đã nghe lầm hay không.

Nhưng đôi môi gã đang mấp máy, và vì Hòa Ngọc đứng ngay trước mặt nên cậu đã nghe thấy.

Cách đó không xa, Eugene trừng to mắt với vẻ khiếp sợ. Gã dùng cưa điện đẩy lùi một tên mặt xám trắng, rồi bước lên vài bước: "Cậu ta vừa gọi tên của cậu, vậy thì không sao rồi."

Hòa Ngọc mỉm cười gật đầu: "Có lẽ vậy."

Vạn Nhân Trảm đã tìm lại được một chút ý thức. Hòa Ngọc biết chỉ cần gã có thể lấy lại ý thức thì có thể chống đỡ được, và chống đỡ được thì có thể sống.

Vạn Nhân Trảm, sống rồi.

Bình luận: "A a a a không biết tại sao, đột nhiên nước mắt tuôn rơi."

Bình luận: "Hiện tại tôi thấy cảnh bọn họ đoàn kết còn kích động hơn so với việc thờ ơ nhìn cảnh chém giết nhiều, tình cảm mới là thứ động lòng người nhất. Hòa Ngọc đã đánh thức Vạn Nhân Trảm, cũng bởi vì Hòa Ngọc, Vạn Nhân Trảm mới chống đỡ được."

Bình luận: "Hu hu hu muốn khóc, thật sự muốn khóc."

Bình luận: “Tình chiến hữu thật sự đẹp hơn cuộc đấu tranh chém giết!! Mẹ ơi, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng đoàn kết như vậy ở trận chém giết.”

Vạn Nhân Trảm cố nhổm người dậy nhưng rồi lại nằm bẹp xuống, đôi mắt biến hóa giữa màu xanh và đỏ thi nhau hiện lên. Cuối cùng, hai màu sắc này dần biến mất, giống như gã đã lấy lại được sự tỉnh táo thoáng qua.

Đôi mắt của gã, xen lẫn giữa xanh, đỏ và xám bạc, chậm rãi chuyển động, nhìn về phía Hòa Ngọc, sau đó cánh môi đóng mở, âm thầm nói một câu:

"Tao còn sống, đừng mơ, dùng tao làm vũ khí…."

Vừa mới tìm lại được ý thức mà theo bản năng gã đã muốn cãi cọ với Hòa Ngọc. 

Dù gã biết Hòa Ngọc nói vậy là để đánh thức gã, dù gã thực sự rất vui... thế nhưng lời nói ra lại giống như đang khiêu khích.

Lúc nói chuyện, đôi mắt của gã dính chặt vào Hòa Ngọc, mang theo nỗi nhớ nhung và sự vui vẻ.

Nói xong, Vạn Nhân Trảm nhắm mắt lại, thân thể ngã nhào về phía Hòa Ngọc. Thân thể gã ngã thẳng xuống, hiện tại cơ thể gã đã là vũ khí, nếu ngã vào người Hòa Ngọc, không chết thì cũng sẽ gây ra chút tổn thương.

Lăng Bất Thần cầm tay Hòa Ngọc kéo sang bên cạnh, tránh đi, Vạn Nhân Trảm liền ngã vào lòng ngực của Eugene.

Eugene: "..."

Gã đỡ Vạn Nhân Trảm, bĩu môi: "Thôi, thấy bộ dạng này của mày tao cũng lười so đo."

Cách đó không xa, Đoàn Vu Thần, Quỳnh, Seattle đang chiến đấu, tất cả đều mỉm cười nhìn về phía này, bao gồm cả Trấn Tinh - người vừa mới đánh với Vạn Nhân Trảm cũng cười.

Vạn Nhân Trảm không sao rồi.

Hình như còn khoẻ mạnh hơi quá.

Bình luận: "Nhìn bọn họ cười, tôi cũng cười theo."

Bình luận: "Nhớ lại lúc trước, ai cũng muốn g**t ch*t đối phương, nhìn thấy đối phương chết cực kỳ vui sướng, hiện tại... Ha ha, nhưng tôi càng thích bọn họ của bây giờ!"

Bình luận: "Tôi cũng cười, vừa cười vừa khóc."

Bình Luận (0)
Comment