Lăng Bất Thần biến sắc, lập tức giữ chặt cổ tay Hòa Ngọc kéo cậu về phía sau: "Né mau, anh ta sắp phát nổ rồi."
Là phát nổ thật sự. Không biết Tiến sĩ đã làm gì gã, nhưng sau khi sợi tơ bị cắt đứt, cơ thể gã dường như không chịu nổi nữa, sắp sửa nổ tung. Một khi Vạn Nhân Trảm mạnh mẽ như vậy phát nổ, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
"Mẹ nó, đáng sợ thật!" Eugene lập tức lùi về phía sau, tránh ra xa và lấy tất cả trang bị phòng ngự chắn trước người. Gã còn hô lớn với Hòa Ngọc: "Cậu còn không mau tránh đi!"
Trong phòng thí nghiệm, Tiến sĩ Cam Luân cười lạnh, giọng nói truyền đến rõ ràng trong tai họ: "Nếu hiện tại mấy người chịu đầu hàng thì có lẽ tôi sẽ ngăn gã phát nổ đấy."
Một khi Vạn Nhân Trảm phát nổ, đám bọn họ trong đại sảnh dù không chết cũng sẽ bị thương nặng. Trong khi đó, Tiến sĩ ở trong phòng thí nghiệm kiên cố sẽ không bị vụ nổ lan đến.
Hòa Ngọc không để ý đến Tiến sĩ, cậu chỉ nhìn Vạn Nhân Trảm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, vô cùng bình tĩnh gọi: "Vạn Nhân Trảm."
Lăng Bất Thần lo lắng nhìn Hòa Ngọc. Cậu ấy biết Hòa Ngọc muốn đưa tất cả mọi người ra ngoài an toàn. Nếu không được, Hòa Ngọc sẽ vô cùng đau khổ và không ngừng nghĩ về điều đó. Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh biến thành vật thí nghiệm đều là vì yểm trợ cho bọn họ. Hiện tại Trấn Tinh đã tỉnh lại, nhưng nếu Vạn Nhân Trảm chết, Hòa Ngọc cũng sẽ cảm thấy thống khổ.
Lăng Bất Thần l**m đôi môi khô khốc, Hòa Ngọc không chịu tránh đi thì cậu ấy cũng sẽ đứng bên cạnh cùng chờ đợi.
Thấy người đàn ông vạm vỡ trước mặt sắp phát nổ, Lăng Bất Thần nhẹ nói trong lòng:
— Vạn Nhân Trảm, nếu còn ý thức, thì hãy cố mà sống đi.
Bình luận: "Ôi, Vạn Nhân Trảm sắp chết rồi."
Bình luận: "Hòa Ngọc lui đi, cứu không được đâu."
Bình luận: "Thương Hòa Ngọc quá, cũng thương Vạn Nhân Trảm. Kẻ l* m*ng này tuy rằng ngốc nhưng tôi đã quen với sự hiện diện của anh ta rồi, nếu anh ta chết thì tôi sẽ cảm thấy không được thoải mái."
Vạn Nhân Trảm đã sắp mất ý thức. Giữa cảm giác mơ hồ, bản thân gã như đang bị vây trong ngọn lửa, bị bỏng và đau đớn vô cùng. Ngọn lửa nóng như thiêu đốt chân, tay, thân thể gã, hiện tại chỉ còn mỗi đầu gã thôi. Thiêu nó đi, chỉ cần thiêu đầu rồi thì mọi thứ sẽ kết thúc, gã sẽ không còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa. Đầu Vạn Nhân Trảm dần hòa vào ngọn lửa.
Muốn chết sao?
Thì ra đây là cảm giác khi bước vào ngọn lửa địa ngục sao?
Nghĩ đến ngọn lửa địa ngục, gã lập tức nhớ đến lọ thuốc mà Hòa Ngọc dùng để cứu gã.
Hòa Ngọc!
Vừa nghĩ đến cái tên này, một âm thanh không rõ vang lên trong đầu gã: "Vạn Nhân Trảm!"
Là Hòa Ngọc! Cậu đang gọi gã.
Vạn Nhân Trảm điên cuồng giãy giụa, cơ thể bị cháy sạch chỉ còn chừa lại chiếc đầu của gã không ngừng phản kháng, mang theo sự thống khổ của ngọn lửa, đầu gã muốn giãy giụa ra khỏi đó.
Càng giãy giụa lại càng thống khổ, loại thống khổ này còn khó chịu hơn so với việc lăng trì.
A!
Gã mạnh mẽ nghiêng đầu, cố gắng mở hai mắt. Gã dùng hết sức lực cùng với linh hồn đang bị bỏng của mình để đối kháng.
"Thình thịch."
Tiếng tim đập thật lớn trong lòng ngực bỗng dưng yếu đi.
"Hòa Ngọc!"