"Tách."
Âm thanh rất nhỏ vang lên trong phòng thí nghiệm, mí mắt Tiến sĩ Cam Luân như muốn nứt ra.
Thì ra là Eugene đã phối hợp với Trấn Tinh. Trong lúc Trấn Tinh đang giằng co với Vạn Nhân Trảm, Hòa Ngọc đã trao đổi ánh mắt với Eugene để Eugene lặng lẽ rút lui và tiếp cận Vạn Nhân Trảm từ phía sau.
Trấn Tinh ở trước mặt Vạn Nhân Trảm thu hút toàn bộ sự chú ý, Eugene liền luồn ra sau lưng và dùng cánh tay máy cắt đứt sợi tơ trên đỉnh đầu Vạn Nhân Trảm.
Mọi đòn tấn công của Vạn Nhân Trảm đều dừng lại, thân thể không cử động, đôi mắt vẫn biến hóa giữa xanh và đỏ, mạch máu trong khắp cơ thể phập phồng như biết hô hấp.
Sau khi Trấn Tinh xác định gã sẽ không công kích nữa thì lập tức xoay người đánh về phía vách tường quái vật.
Tiếng đàn của đôi mắt xanh ngưng lại, giọng nói lạnh lùng: "Ở đây không cần cậu giúp."
Trấn Tinh cười lạnh: "Tốc chiến tốc thắng chứ không phải giúp anh."
Khối rubik vừa nhấc lên, toàn bộ công kích được khai hỏa.
Hai người rõ ràng là cùng nhau đối phó với vách tường quái vật thế nhưng lại như có thù oán với nhau, tất cả công kích đều mang theo tính khiêu khích so sánh hơn thua.
Môi đôi mắt xanh mím thành một đường thẳng, bàn tay trên đàn di chuyển càng lúc càng nhanh.
Trấn Tinh cũng không ngừng biến đổi khối rubik, khối rubik nhanh chóng thay đổi vị trí và phát động tấn công không ngừng.
Eugene thở dài một hơi, cẩn thận đánh giá Vạn Nhân Trảm vẫn đang bất động ở đằng kia: "Giờ xử lý anh ta như thế nào? g**t ch*t à?"
Gã không xác định được Vạn Nhân Trảm còn sống hay không, nhưng hiện trạng của gã lúc này rõ ràng không ổn chút nào.
Hòa Ngọc bước đến, vóc dáng của Vạn Nhân Trảm vốn cường tráng mà cậu đứng trước người gã, trông cậu càng thêm nhỏ bé yếu ớt.
Giờ phút này, gã như một vũ khí hình người nguy hiểm sắp phát nổ, đôi mắt mặc kệ là hóa đỏ hay xanh cũng không còn là một người bình thường nữa.
Eugene hoài nghi gã sắp chết rồi.
Hòa Ngọc nhíu mày mím môi, cặp kính nằm trên mũi, đôi mắt sắc bén quan sát Vạn Nhân Trảm, nhìn khắp người gã.
"Thình thịch."
Dường như vẫn còn có thể nghe được nhịp tim rõ ràng không bình thường của đối phương.
Eugene thở dài: "Giết đi, không ai biết tiến sĩ đã lợi dụng gã để làm những gì."
Hòa Ngọc đi đến trước mặt Vạn Nhân Trảm, ngửa đầu nhìn mắt gã: "Anh đã bị tiến sĩ cải tạo nên cơ thể hiện tại của anh vô cùng mạnh, sức chiến đấu chỉ sợ còn hơn cả Trấn Tinh, thân thể anh đã biến thành vũ khí cực kỳ mạnh mẽ."
Cậu dừng lại rồi lạnh lùng nói tiếp: "Vạn Nhân Trảm, nếu anh chết ở đây thì tôi sẽ thiêu anh rồi lấy xương anh rèn vũ khí của tôi."
Hòa Ngọc cũng có vũ khí, từ một cây "Dao Cùn" mà rèn ra một thanh kiếm vô danh "Vô Kỳ Đao". Chỉ dùng một lần đã gãy, Hòa Ngọc vẫn chưa sửa lại nó lần hai. Hiện tại, cậu bảo với Vạn Nhân Trảm như thế. Nếu gã chết thì cậu sẽ dùng xương cốt của gã đi rèn vũ khí.
Lời này vừa ra, đôi mắt vốn đang biến hóa giữa xanh và đỏ của Vạn Nhân Trảm bỗng lóe lên, biến đổi càng lúc càng nhanh, thay đổi không ngừng giữa hai màu sắc.
"Thình thịch."
Tiếng tim đập lớn đến mức mọi người xung quanh đều có thể nghe được.