Bên trong phòng thí nghiệm, tiến sĩ Cam Luân mệt mỏi, nằm liệt trên ghế.
Bởi vì mất sức, đôi mắt xanh và Trấn Tinh đồng loạt ngã xuống. Trấn Tinh chống tay lên mặt đất, miễn cưỡng đứng vững dù trước mắt gã tối sầm. Bên kia, đôi mắt xanh trên mặt Laners hơi lóe lên, suýt chút nữa đã trở về thành đôi mắt nâu ban đầu.
Hòa Ngọc nhìn chằm chằm vào anh. Anh cũng nhìn về phía Hòa Ngọc, sau đó đôi mắt dần khôi phục bình tĩnh, vẫn là đôi mắt xanh quen thuộc kia. Anh mỉm cười nhìn Hòa Ngọc.
Sau đó, anh dựa vào đàn chậm rãi đứng dậy, thân thể hơi lảo đảo, rồi bước lên, tùy tiện vứt đàn cho Lăng Bất Thần. Một bàn tay anh vươn ra, ôm Hòa Ngọc vào lòng.
Quần áo trưởng cai ngục màu đen lạnh lẽo và thô cứng, đối lập với quần áo tù nhân màu xanh mềm mại. Hơn nữa, cơ thể của vị trưởng cai ngục lạnh lùng kia lại cực kỳ ấm áp, trong khi nhiệt độ của tù nhân mềm mại lại rất thấp.
Sự ấm áp bao vây Hòa Ngọc, giống như trở lại , nơi dù bên ngoài gió tuyết và rét lạnh, vẫn luôn có Hàn Băng thú nâng móng vuốt che chở cho cậu. Đó là một thiên đường cậu không cần phải tính kế, không cần phải lo lắng.
Vì vóc dáng có sự chênh lệch lớn, khi đôi mắt xanh ôm Hòa Ngọc, anh có thể đặt cằm trên đỉnh đầu cậu. Anh khẽ cúi đầu, vùi mặt vào cổ Hòa Ngọc, nhẹ nhàng cọ xát. Cử chỉ đó cực kỳ giống một con mèo lớn đang nhõng nhẽo đòi yêu thương, khác hẳn với vẻ hung tàn vừa rồi.
Ba người Đoàn Vu Thần, Quỳnh, Seattle cùng nhau hạ gục một con quái vật, sau đó nhìn về phía hai người đang ôm nhau, ánh mắt phức tạp.
Bên cạnh, Trấn Tinh, Lăng Bất Thần, Eugene mặt không biểu cảm nhìn bọn họ. Eugene lay lay Vạn Nhân Trảm trên tay, lần đầu tiên hy vọng gã tỉnh dậy. Nếu Vạn Nhân Trảm tỉnh, chắc chắn gã sẽ giậm chân tức giận. Thậm chí, gã sẽ đi lên tách bọn họ ra?
Trước kia, họ không quá để tâm đến đôi mắt xanh, dù sao cũng chỉ là một NPC. Nhưng bây giờ họ đã biết "NPC" đó là ai, và biết anh ta có thể đã đồng hành với họ qua rất nhiều phó bản... Thực sự rất khó để đối xử với anh ta như trước đây.
Bình luận: "A a a chánh cung phát đường!!"
Bình luận: "Nhiều phó bản như vậy, không biết tại sao lại rơi nước mắt."
Bình luận: "Tôi cũng vậy, hu hu hu, muốn khóc quá, đôi mắt xanh đã bị đâm tận bốn nhát đó."
Bình luận: "Ha ha ha chỉ có tôi cảm thấy bầu không khí này rất kỳ quái sao? Xung quanh chua quá."
Bình luận: "Đúng vậy, mọi người nhìn sắc mặt của Trấn Tinh, Lăng Bất Thần kìa, tôi cam đoan trong lòng bọn họ đang cân nhắc có nên xử lý đôi mắt xanh hay không!"
Bình luận: "Eugene! Anh lắc lư tên l* m*ng kia đến nỗi sắp chấn động não rồi!!" Bình luận: "Hy vọng tên l* m*ng kia tỉnh, nếu anh ta tỉnh, tình cảnh này chắc chắn rất thú vị."
Bình luận cực kỳ náo nhiệt. Vừa mới trải qua trận chiến máu me, lúc này mọi người đều đang ở trạng thái yếu nhất. Phía sau là vách tường quái vật đang tuyệt vọng giãy giụa, xung quanh là thi thể của mấy tên mặt xám trắng và quái vật.
Mấy tên mặt xám trắng và quái vật đều rất khó đánh, cho nên trên mặt đất chất đầy cánh tay, chân và máu chảy đầm đìa. Người còn đứng ai nấy đều đang bị thương.
Hai người đang ôm nhau kia đứng trên máu tươi, tràn ngập dịu dàng, hình ảnh càng thêm đáng quý.
Thân hình của đôi mắt xanh cao lớn, nhưng anh lại nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ Hòa Ngọc, ngửi mùi hương trên người cậu, giọng nói khàn khàn: "Tôi đã muốn làm như vậy từ lâu rồi..."
Lúc trước, lần nào ký ức của anh cũng bị khuyết, không được đầy đủ, ký ức hỗn độn.
Lần đầu tiên là Mèo lớn, anh không biết gì cả.
Lần thứ hai là Quỷ Ly, dù có hình người nhưng lại không có ký ức.
Lần thứ ba là quỷ cây mây khô Tiểu Lục, dù cũng có hư ảnh hình người, nhưng anh cũng chỉ có được một chút ký ức mơ hồ khi sắp biến mất.
Lần thứ tư là Bánh trôi Tiểu Hắc, có ký ức hay không không quan trọng, anh và Hòa Ngọc đều là bánh trôi.
Còn cá lớn...
Đôi mắt xanh từ chối nhận đó là chính mình.