Thật ra dù là bây giờ nhưng ký ức của anh vẫn không được đầy đủ, nhưng anh biết bản thân là ai, biết Hòa Ngọc là đủ rồi.
Được dùng hình người ôm Hòa Ngọc như bây giờ, đôi mắt xanh cong cong, cực kỳ thỏa mãn. Anh giẫm lên máu tươi đi đến, thoát khỏi vây giết và quét sạch của hệ thống, chỉ nhẹ nhàng ôm nhau đã đủ thỏa mãn rồi.
Hòa Ngọc dán mặt lên ngực của đôi mắt xanh, nghe tiếng tim đập có lực của đối phương, bị hơi thở của đối phương bao vây... Cậu giơ tay vỗ vỗ sau lưng đôi mắt xanh, nhỏ giọng nói: "Mặc dù tôi rất vui vì anh có ký ức. Nhưng nếu tôi đoán không sai, thì đây hẳn không phải thân thể của anh đúng không?"
Quả nhiên là cao thủ đánh phá tan bầu không khí.
Đôi mắt xanh cứng đờ.
Hòa Ngọc mỉm cười: "Cho nên, anh vẫn muốn ôm tiếp sao?"
Đôi mắt xanh: "..."
Bình luận: "Ha ha ha quả nhiên là cậu! Hòa Ngọc!!"
Bình luận: "Con mẹ nó, cười chết mất, Hòa Thần vĩnh viễn là thể chất hủy diệt lãng mạn!!"
Bình luận: "Vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhưng tôi vẫn muốn nói, quả nhiên là CP chính cung, rải đường khác hẳn với các CP khác."
Bình luận: "Ha ha, dù sao đôi mắt xanh vẫn phải chết, CP Tinh Hòa mới là mãi mãi!"
Đôi mắt xanh có chút tủi thân: "Vất vả lắm mới gặp được cậu..."
Lúc này anh đâu còn sự ương ngạnh nữa, giống như một con mèo lớn trong hình hài của con người.
Trấn Tinh bước lên một bước, mặt không biểu cảm đứng bên cạnh hai người: "Mượn chút."
Mọi người: "..."
Con mẹ nó, mượn chút sao?
Lăng Bất Thần thu đàn lại, mặt không biểu cảm: "Có phải nên xử lý bước tiếp theo hay không? Thời gian có hạn, chúng ta không nên lãng phí thời gian vào chuyện không quan trọng."
Mọi người: "..."
Cho nên ôm là lãng phí thời gian?
Quỳnh và Seattle liếc nhau, đều thấy được ánh mắt xem kịch vui của đối phương.
Sắc mặt tủi thân của đôi mắt xanh thay đổi, anh đảo mắt liếc nhìn Trấn Tinh, Lăng Bất Thần, ánh mắt lạnh băng như đao, khí thế lại khôi phục lại sự cường thế và bá đạo. Ánh mắt bọn họ chạm nhau, không ai nhường ai.
Anh ôm eo Hòa Ngọc, bình tĩnh nói: "Còn một giờ nữa mới tới 23 giờ, gấp cái gì?"
Nghe vậy, Hòa Ngọc vỗ vỗ tay của đôi mắt xanh, đôi mắt xanh lại thay đổi sắc mặt ngay lập tức, khí thế bá đạo và cường thế biến mất, vẻ mặt buồn tủi buông tay, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Hòa Ngọc.
Tầm mắt của anh dừng ở giữa mày của Hòa Ngọc, giơ tay, nhẹ nhàng v**t v*, trong mắt là tức giận, là đau lòng, âm thanh khàn khàn: "Có đau hay không?"
Hòa Ngọc lắc đầu.
Trong lúc thi đấu, chút đau này không là gì cả. Trận thi đấu này, giống như Vạn Nhân Trảm cho dù gặp phải chuyện gì, chỉ cần không chết đều đáng ăn mừng.
Đôi mắt xanh há miệng th* d*c, muốn nói thêm gì đó, cuối cùng nhịn xuống.
Nhưng đôi mắt của anh càng thêm sâu lắng, giống như vực sâu cắn nuốt tất cả. Anh có thể không thèm để ý chính mình chết như thế nào, anh cũng có thể không thèm để ý chính mình biến mất bao nhiêu lần, nhưng anh để ý đến việc Hòa Ngọc bị thương, cho dù chỉ là một vết thương nhỏ.
Hòa Ngọc không để ý miệng vết thương nhỏ này, liếc nhìn anh một cái, hỏi: "Anh vẫn luôn ở trong phó bản này sao?"
Đôi mắt xanh hơi dừng lại, sau đó chậm rãi gật đầu.
Vẫn luôn ở đây, nhưng hiện tại lại chỉ có thể mượn thân thể của Laners...
Điều này chứng tỏ trong phó bản này đôi mắt xanh đã chết, hiện tại anh chỉ là một tia ý thức, một tia ý thức cảm ứng được Hòa Ngọc nên đến.