Hơi thở của Hòa Ngọc khựng lại, cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, đôi mắt còn lạnh băng hơn cả gọng kính không viền đang đeo. Cậu xoay người, cất bước đi về phía phòng thí nghiệm, âm thanh vang lên trong sự yên tĩnh này mang theo sát khí...
"Vốn dĩ tôi cho rằng Tiến sĩ Cam Luân có đôi chút thiên phú, nên không định g**t ch*t ông ta trước khi rời đi."
"Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy ông ta đáng chết."
Cho dù chỉ là một NPC, Hòa Ngọc cũng quyết tâm phải giết ông ta rồi mới rời đi. Cho dù đôi mắt xanh có muốn chết, anh ấy cũng chỉ có thể chết dưới tay cậu! Bị người khác xử lý là cái quái gì?!
Cậu mặc bộ quần áo tù nhân mềm mại màu xanh, cả người mang theo cảm giác bệnh trạng gầy yếu, nhưng ánh mắt sắc bén, giống như lưỡi đao lạnh vừa tuốt khỏi vỏ, mũi nhọn xuất hiện.
"Cộp cộp cộp."
Cậu bước về phía cửa phòng thí nghiệm, đi không nhanh không chậm, gọng kính không viền nằm trên sống mũi, càng tăng thêm vẻ lạnh nhạt. Quần áo tù nhân màu xanh hơi đong đưa trên người cậu, toát lên vẻ tự phụ, lạnh lùng.
Đôi mắt xanh không quan tâm cậu muốn làm gì, chỉ đi theo sát cậu. Những người khác cũng đuổi theo.
Hòa Ngọc dừng lại trước cửa phòng thí nghiệm, nhìn cánh cửa cứng rắn này, âm thanh bình tĩnh nói: "Eugene, Quỳnh, mở cửa."
Quỳnh và Eugene đều đang rảnh rỗi, hai người hợp tác phá cửa, còn nhanh hơn Eugene dùng cưa cắt.
Nhưng còn không đợi bọn họ ra tay, cửa đã mở ra.
Bên trong phòng thí nghiệm, Tiến sĩ Cam Luân ngồi trên ghế, bên cạnh là cái rương màu đen. Lúc này, ông ta không còn sự điên cuồng như lúc trước, chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Hòa Ngọc nhìn ông ta, ánh mắt còn lạnh hơn ông ta.
Eugene dẫn theo Vạn Nhân Trảm, cười nói: "Sao vậy? Biết bản thân không chống cự được nên mở cửa chờ chết?"
Tiến sĩ Cam Luân liếc nhìn gã, không mấy bận tâm. Ông ta nhìn về phía Trấn Tinh, nhìn về phía Vạn Nhân Trảm, cuối cùng nhìn về phía Hòa Ngọc: "Cửa ra là đường tắt bên cạnh, có cửa, mặc dù không ngăn được mấy người, nhưng tôi vẫn mở ra."
Lời này làm đám người Eugene ngẩn người. Tiến sĩ Cam Luân bị sao vậy? Ông ta thật sự không chống cự sao?
Hòa Ngọc tháo kính xuống, rút tờ giấy sạch sẽ mềm mại bên cạnh chậm rãi chà lau, âm thanh lạnh nhạt: "Tại sao?"
Tiến sĩ Cam Luân cứng đờ, quay đầu nhìn về phía "Laners" đứng bên cạnh Hòa Ngọc, âm thanh khàn khàn, âm u: "Có lẽ vì... Một chút lương tâm cuối cùng."
Hòa Ngọc không nói gì, lạnh lùng nhìn ông ta. Cậu không hề cảm động. Hiện tại, Tiến sĩ Cam Luân mới nói đến lương tâm, đã quá trễ rồi.
Tiến sĩ Cam Luân không dám nhìn đôi mắt xanh, chỉ nhìn về mọi người phía sau Hòa Ngọc, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối: "Mấy người là vật thí nghiệm tốt nhất tôi từng gặp, là mầm mống tốt nhất trong bao nhiêu năm làm thí nghiệm của tôi, quá đáng tiếc."
Trấn Tinh không cảm xúc, mắt phượng mang theo sự chán ghét: "Không cần ông tiếc nuối thay chúng tôi, thí nghiệm tạo thần của ông không thể thành công."
Nghe đến đây, cuối cùng Tiến sĩ Cam Luân không nhịn được, hung hăng trừng mắt nhìn Trấn Tinh: "Cậu nói bậy!"
Ông ta lại nhìn về phía Hòa Ngọc: "Cậu biết hướng đi của tôi không sai đúng không? Cho dù lúc trước có sai, nhưng sau khi cậu nhắc nhở tôi đã không có vấn đề, cậu đã nói thí nghiệm này của tôi có thể thành công!"
"Không." Hòa Ngọc tàn nhẫn chọc phá sự chờ mong của ông ta: "Tôi lừa ông đó, thí nghiệm của ông không thể thành công. Thần vĩnh viễn không thể do con người chế tạo ra."
Thân thể Tiến sĩ Cam Luân run rẩy, trong hốc mắt như có thứ gì đó đang vỡ vụn. Ông ta là người cuồng thí nghiệm, cho dù Hòa Ngọc đánh bại các vật thí nghiệm của ông ta cũng không thể làm ông ta khủng hoảng như lúc này, đây là bởi vì niềm tin sụp đổ.
Hòa Ngọc nhìn ông ta, đôi môi hé mở, chậm rãi nói: "Thần không chỉ yêu cầu năng lực, còn có tâm tính. Thí nghiệm trên con người vĩnh viễn không thể thành công."
Suy nghĩ của Tiến sĩ Cam Luân là đúng, mặc dù ông ta gọi năng lượng là "thần lực", nhưng ông ta biết thành thần không giống việc Liên Bang chế tạo trang bị. Nếu ông ta đưa suy nghĩ này để tăng lên sức chiến đấu, không thành vấn đề, nhưng ông ta dùng để chế tạo thần.
Thật ngu xuẩn.