"Không! Cậu nói bậy. Tôi đã đúng!"
Trạng thái của Tiến sĩ Cam Luân trở nên điên cuồng, ông ta chỉ vào Trấn Tinh đang thanh tỉnh: "Cậu sẽ hối hận, rõ ràng cậu có cơ hội trở thành thần nhờ vào tôi, nhưng cậu lại..."
Trấn Tinh ngắt lời ông ta, sắc mặt lạnh nhạt: "Không, tôi sẽ không hối hận, tôi có thể thành thần dựa vào chính bản thân."
Sáu chữ "Thành thần dựa vào chính mình" này có lực sát thương quá lớn với Tiến sĩ Cam Luân. Vừa nghe xong, ông ta hoàn toàn sụp đổ, cả người xụi lơ trên ghế, không nhúc nhích. Trên mặt là sự thống khổ và mờ mịt sau khi niềm tin bị hủy diệt.
Hòa Ngọc đeo kính, nhấc chân đi về phía ông ta, càng ngày càng gần, âm thanh lạnh nhạt: "Tôi cũng từng gặp được một người nghiên cứu thần lực, hắn ta đạt được mục đích thông qua 'ăn' thịt người."
Louis ở thị trấn quỷ, ông ta giấu Quỷ Ly đi, dùng dao cắt từng miếng thịt của cậu ấy, chế tạo ra vô số quỷ quái.
Trong phó bản này cũng có người nghiên cứu "thần lực", đó cũng là vì đôi mắt xanh. Hòa Ngọc đứng trước mặt ông ta, đôi mắt xanh đứng sau, dùng tư thế bảo vệ nhìn chằm chằm Tiến sĩ Cam Luân.
Hòa Ngọc tiếp tục: "Cho dù ông không phải người 'ăn' anh ta, nhưng cũng không khác nhau mấy."
Trong mắt dâng lên sự chán ghét, từ trên cao nhìn xuống Tiến sĩ: "Thuốc kỳ quái, bên trong ẩn chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ. Lúc trước tôi cảm thấy ông rất lợi hại vì có thể chế tạo ra được vật như vậy. Nhưng sau đó tôi phát hiện không phải, thật ra ông không có năng lực nghiên cứu, thậm chí cũng không am hiểu về năng lượng. Cho nên thuốc không phải do ông chế tạo, ông có được từ người khác đúng không?"
Tiến sĩ Cam Luân mím môi. Ông ta khủng hoảng đến nỗi chỉ chờ chết, không muốn trả lời.
Nhưng có lẽ đôi mắt xanh cũng nhìn ông ta, đột nhiên ông ta ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt xanh, âm thanh hơi run: "Là cậu đúng không? Cậu đã trở lại!"
Đôi mắt xanh không muốn nói lý với ông ta. Ban đầu trong mỗi một phó bản anh không hề có ký ức. Vì dung nhập phó bản này, vì để không bị phát hiện, anh nhất định phải thả bản thân xuống phó bản này càng sớm càng tốt. Anh đã trở thành khởi nguồn của phó bản này nên sẽ không bị phát hiện, nếu Hòa Ngọc tìm tòi kỹ có thể tìm được anh. Giống như lúc ở thị trấn quỷ.
Cho nên bởi vì anh tồn tại, bởi vì Tiến sĩ có được anh nên ông ta đã xây dựng phòng thí nghiệm này, tạo thành ngục giam chết chóc, cũng tạo thành phó bản này.
Tiếc nuối là Tiến sĩ đã g**t ch*t anh, không để cho thân thể của anh chờ được đến khi Hòa Ngọc đến.
Đôi mắt xanh chỉ muốn nhìn Hòa Ngọc, không để ý người trước mặt này.
Tiến sĩ Cam Luân run rẩy chỉ vào cái rương màu đen, ánh mắt không biết là hối hận hay sợ hãi, âm thanh run rẩy: "Đây là máu chưa dùng xong... Máu của cậu... Tôi cất chứa máu của cậu ở bên trong."
Sau lưng, đám người Trấn Tinh thay đổi sắc mặt. Thứ thuốc bọn họ bị tiêm vào có chứa máu thịt của đôi mắt xanh!
Hòa Ngọc hít một hơi sâu, nhìn về phía đôi mắt xanh, vừa lúc đối diện với tầm mắt chuyên chú của đối phương, nhỏ giọng nói: "Anh đúng là thịt Đường Tăng..."
Đôi mắt xanh không hiểu lắm, những người khác cũng không hiểu. Chỉ có Lăng Bất Thần hiểu nghĩa là gì. Đúng vậy, đúng là thịt Đường Tăng, ai cũng muốn ăn.
Ở các phó bản lúc nào cũng có người muốn ăn, vậy ở ngoài phó bản thì sao? Ở Liên Bang thì sao?
Hòa Ngọc nở nụ cười lạnh lùng, cậu nhìn về phía sau, Eugene và Trấn Tinh đi lên, một trái một phải bắt lấy tay Tiến sĩ Cam Luân. Tiến sĩ Cam Luân cũng nhận mệnh, không phản kháng.
Hòa Ngọc vươn tay, ngón tay thon dài cầm lấy cây đao bên cạnh.
Cậu rũ mắt nhìn về phía cây đao, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, giống như xuyên qua không gian nhìn về phía người ở ngoài ánh mắt lạnh thấu xương, âm thanh của cậu cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại khiến người sởn tóc gáy:
"Chỉ có thể g**t ch*t thần, ăn thần để nghiên cứu tạo ra thần sao?"
"Bản thân không có bản lĩnh thành thần nên muốn đoạt 'trái ngọt' của người khác?"
Cậu lạnh lùng nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh đến thấu xương: "Tất cả mọi người phải trả giá cho hành vi của mình, trong quá khứ từng gieo quả ác, thì trong tương lai sẽ kết ra trái độc."
Đao đâm vào tim Tiến sĩ Cam Luân, máu tươi bắn tung tóe, vài giọt máu bắn lên trên mặt Hòa Ngọc. Giữa trán cậu còn mang theo miệng vết thương màu đỏ, khiến cậu vừa giống tiên vừa giống ma.
Cậu bình tĩnh nói: "Tất cả đều phải trả giá, ai cũng vậy, không có ngoại lệ."