Trong vương cung, đại diện của năm hành tinh chính, cùng với Vương và Thu Đao – người phụ trách – đều ngồi lại một chỗ.
Tiếng la hét bên ngoài vọng vào, khiến sắc mặt của mọi người đều rất khó coi.
Vương liếc nhìn mọi người: "Chuyện năm đó, cho dù mấy người không biết, nhưng sau đó dù nhiều dù ít cũng đã biết rồi đúng không? Nói đi, bây giờ phải làm sao?"
Không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, người đứng đầu chính phủ khu ba chậm rãi lên tiếng: "Nói ra sự thật, tiếp nhận trừng phạt."
Vừa dứt lời, cả căn phòng càng thêm yên tĩnh.
"Không thể!" Người đứng đầu khu bốn nắm chặt tay, phản bác: "Một khi giải thích rõ ràng chuyện này, tất cả những người ngồi đây sẽ bị phỉ nhổ, cũng sẽ mất đi tất cả quyền lực."
Người đứng đầu khu hai gật đầu: "Chúng ta g**t ch*t thần, chúng ta sẽ bị cả vũ trụ vứt bỏ, mấy người có sẵn sàng để tiếp nhận kết quả này không?"
Người đứng đầu khu năm mới nhậm chức, ông ta nhỏ giọng nói thầm một câu: "Hoàn toàn không thể giấu giếm, sớm hay muộn cũng sẽ bị bại lộ, chỉ là sớm một bước hay chậm một bước thôi. Nếu mấy người không giải thích, khu năm chúng tôi sẽ giải thích."
Lập tức tất cả mọi người trừng mắt nhìn ông ta.
Người nọ cứng cổ không cúi đầu, ông ta không tham dự vào chuyện lúc trước, hiện tại mới biết được chân tướng năm đó nên hiển nhiên muốn đi ra ngoài giải thích, còn có thể tách bản thân ra khỏi vũng bùn này. Nếu tiếp tục giấu giếm, thì ông ta sẽ thành đồng phạm. Hơn nữa, ông ta cũng rất tôn kính "thần", khoảnh khắc biết chân tướng, tam quan thật sự bị sụp đổ.
Vương nhìn về màn hình ở phía trước, Hòa Ngọc nhìn về phía "màn ảnh", giống như đối diện với ông ta, làm cho ông ta rợn người, giống như bị thứ gì đó theo dõi, ngực điên cuồng đập mạnh.
Một lúc lâu sau, ông ta nhìn hình chiếu, giọng nói khàn khàn: "Nếu cậu ta chết... Thì tốt biết mấy?"
"Vương... Không thể!" Thu Đao hoảng hốt.
Người phụ trách khu ba cũng hơi trầm mặt, hít một hơi sâu, giọng nói bình tĩnh:
"Đầu tiên, g**t ch*t Hòa Ngọc chỉ trị ngọn không trị gốc. Hiện tại sự chú ý của cậu ta rất cao, một khi ra tay với cậu ta, công dân Liên Bang sẽ bùng nổ. Chẳng phải người phía sau tấm màn luôn muốn g**t ch*t cậu ta, nhưng không thành không sao?"
"Tiếp theo, trước khi hệ thống năng lượng được phát triển, Hòa Ngọc và Trái Đất đều không thể xảy ra chuyện. Cho dù hệ thống năng lượng đã được phát triển thì tôi cảm thấy sự tồn tại của Hòa Ngọc rất có lợi cho toàn bộ vũ trụ. Chúng ta đã từng làm sai một lần, không thể lại trở thành tội nhân của Liên Bang."
"Cuối cùng, trước khi chưa tra được người đứng phía sau tấm màn kia là thế lực nào, tốt nhất là giữ Hòa Ngọc sống sót."
Dứt lời, cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Đây là một vấn đề rất mâu thuẫn. Đối với người tên Hòa Ngọc này, chỉ cần có mắt sẽ nhìn ra được giá trị của cậu ta, nhưng hết lần này đến lần khác, đây là một người cứng đầu, không sợ đâm thủng trời, bí mật gì cũng dám đoán, dám nói!
Hòa Ngọc nói đúng, quả nhiên con người luôn phải trả giá vì những chuyện đã làm.
Hiện tại bọn họ cũng đã rơi vào tình thế tiến không được, lùi không xong, bước một bước cũng khó khăn, lùi một bước cũng khó khăn, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Trong phòng yên tĩnh đến cực điểm, không ai nói chuyện, chỉ có âm thanh đến từ phòng phát sóng trực tiếp.