Tầng 10 dưới lòng đất.
Đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, đôi mắt màu xanh mang theo ánh sáng, bên trong tràn đầy ý cười. Hòa Ngọc lau tay xong quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt đó.
Hòa Ngọc nhướng mày: "Nhìn cái gì?"
Đôi mắt xanh cười: "Nhìn cậu."
Anh biết Hòa Ngọc báo thù cho anh, cũng đang tức giận vì anh, cho nên anh rất vui vẻ.
Hòa Ngọc: "..."
Cho dù có hình người, nhưng chẳng hiểu sao lại rất giống một con mèo...
Nhưng cũng thật dễ dàng thỏa mãn.
Điều này làm cho Hòa Ngọc muốn cười lại không cười nổi.
Đôi mắt xanh bước lên một bước, anh đặc biệt thích dựa gần Hòa Ngọc. Lúc không phải hình người thì không nói, lúc ở hình người dựa gần Hòa Ngọc, hai người có vẻ đặc biệt gần gũi. Anh cũng biết Hòa Ngọc phải đi, nhìn thời gian, mím môi: "Cậu phải đi."
Hòa Ngọc chậm rãi gật đầu. Cậu nhìn đôi mắt xanh, cho rằng đối phương sẽ nói gì đó, không ngờ đối phương chỉ gật đầu. Trong mắt Hòa Ngọc hiện lên sự khó hiểu.
Đôi mắt xanh cười, đôi mắt của anh quá đẹp, khuôn mặt đẹp trai của Laners vẫn không xứng với đôi mắt của anh, một đôi mắt làm cho cả khuôn mặt trở nên rực rỡ lấp lánh. Anh dựa gần Hòa Ngọc, âm thanh nhẹ nhàng: "Tôi cũng phải đi rồi."
Hòa Ngọc hơi cứng người, cẩn thận nhìn đôi mắt của anh, lúc này mới phát hiện màu xanh sắp biến mất. Vốn dĩ anh đã chết, chỉ là đang dùng một tia ý thức tồn tại trên người Laners, chờ gặp Hòa Ngọc. Gặp được rồi, thỏa mãn rồi. Lại còn trải qua một trận chiến đấu làm ý thức của anh vốn không ổn định lại càng thêm tệ, tốc độ biến mất càng thêm nhanh.
Hòa Ngọc hiểu rõ. Khi sự tồn tại của đôi mắt xanh bị phát hiện, hệ thống sẽ quét sạch anh. Ở phó bản có đôi mắt xanh, gần như đều yêu cầu g**t ch*t đôi mắt xanh mới có thể rời khỏi. Ở phó bản này anh đã chết nên không cần Hòa Ngọc phải giết thêm một lần nữa.
Hòa Ngọc mím môi, một lúc lâu sau chỉ vào cái rương màu đen bên cạnh, hỏi: "Tôi có thể mang đi không?"
Đôi mắt xanh gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười. Không biết nghĩ đến gì, nụ cười có chút... rạng rỡ.
Hòa Ngọc: "..."
Cậu yên lặng xoay người đi về phía cái rương: "Cũng không biết có thể cất vào ba lô hay không."
Bên trong ba lô chỉ có thể đựng trang bị, cậu từng để cá mặn khô ở bên trong, không biết có thể cất máu thịt của "NPC" vào được hay không.
Đôi mắt xanh: "Có thể cất."
Anh vươn tay, cởi bỏ vòng tay cho Hòa Ngọc. Hòa Ngọc hoạt động cổ tay. Nếu đôi mắt xanh nói có thể cất vào, vậy khẳng định có thể cất vào, không cần phải nghi ngờ.
Bàn tay vươn ra, quả nhiên cái rương tự động tiến vào ba lô.
Những người khác đều bình tĩnh nhìn, không ai nói chuyện, cũng không muốn ngăn cản. Chưa nói đây là máu thịt của đôi mắt xanh, cho dù là thứ tốt nhất, Hòa Ngọc muốn bọn họ cũng sẽ cho cậu. Cậu rất hiếm khi muốn thứ gì đó. Cũng không biết cậu muốn có thứ đó để làm gì? Chẳng lẽ là làm kỷ niệm? Hoặc sợ hãi sau khi bọn họ rời đi, phó bản này còn tồn tại, máu thịt lại bị NPC khác ăn luôn.
Đám người Eugene đoán không ra, cũng không nói gì cả.
Cất xong đồ vật, thời gian còn lại càng ngày càng ít, Hòa Ngọc liếc nhìn những người khác, đột nhiên nói: "Mấy người đi ra ngoài trước đi, chờ tôi một lát."
Mọi người: "..."
Quỳnh và Seattle lộ ra ánh mắt mờ ám, Đoàn Vu Thần cũng nở nụ cười sâu xa, ba người Trấn Tinh, Eugene, Lăng Bất Thần mặt không biểu cảm nhìn hai người, hiển nhiên không muốn đi.